GIỜ G
Không có gì trầm trọng
Trong một sáng mùa Thu
Nhưng chỉ một chữ cái vô tình hiện ra
Mang theo nó những băn khoăn
Và rất nhiều ngờ vực
Giờ G
Đấy là giờ, tôi thức dậy
Và biết mình vẫn sống
Một câu hỏi vang lên trong căn phòng mờ tối
- Những ban mai đã có triệu triệu năm
Nhưng chẳng có ban mai nào buồn tẻ
Sao mình chỉ mới mấy chục tuổi
Mà nhạt nhẽo ngập tràn
Đấy là giờ, những đám mây mùa Thu
Rời bỏ xứ sở này ra đi
Tôi không nghe thấy một lời oán hận
Cũng không nghe thấy một lời giã biệt
Sự im lặng và thanh thản cao hơn tất cả
Những gầm gào, điên loạn phía dưới
Đấy là giờ, trên mặt đất
Những kiếp người trôi dạt
Trên nhưng nẻo đường
Với một tài sản duy nhất mang theo
Đói , khát và hoảng sợ
Đấy là giờ, một đứa bé
Nằm trong bọc quần áo cũ
Trên chiếc xe máy tồi tàn
Mở to đôi mắt của mình
Để tìm một con đường khác
Chấm dứt những GIỜ G đau thương
8:26 phút, ngày 07/10/2021
( tranh dưới : Người thổi sáo 7, sơn dầu trên toan, khổ 150 x 150cm, vẽ năm 2020, trong bộ sư tập của chị Hanh Pham )

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét