Thứ Ba, 12 tháng 10, 2021

ĐẤY KHÔNG PHẢI LÀ MA,ĐẤY LÀ U CHÁU - NGUYỄN QUANG THIỀU

 NHỮNG CÂU CHUYỆN RỜI RẠC VỀ MẸ TÔI

CÂU CHUYỆN THỨ HAI :
ĐẤY KHÔNG PHẢI LÀ MA, ĐẤY LÀ U CHÁU
Mẹ tôi là một bà giáo làng và là một thành viên rất tích cực trong phong trào Bình dân học vụ. Sau ngày hòa bình lập lại, mẹ tôi dạy học ở làng cho đến khi nghỉ hưu.
Một lần mẹ tôi đi học lớp tập huấn sư phạm ở Sơn Tây. Bế giảng khoá học đã sang chiều muộn. Hồi đó phương tiện đi lại vô cùng khó khăn. Phải sáng sớm hôm sau mới có xe về thị xã Hà Đông và từ đó lại chờ xe về Vân Đình rồi đi bộ về làng.
Nhưng mẹ tôi nhớ con. Mẹ tôi không thể đợi đến ngày hôm sau. Vì thế mẹ tôi đi bộ từ Sơn Tây về làng Chùa hơn 40 km. gần sáng thì mẹ tôi về đến nhà. Mẹ tôi gọi cô tôi mở cửa. Một tuần đi tập huấn, mẹ nhờ cô tôi đến ở để chăm sóc chúng tôi. Vì đi bộ trong đêm gió và sương lạnh, mẹ tôi mất giọng. Vì thế khi mẹ gọi cửa, cô tôi không nhận ra giọng mẹ tôi. Cô tôi bảo đấy là ma gọi.
Nhưng chị em chúng tôi biết đấy là mẹ cho dù giọng mẹ thay đổi hoàn toàn. Chúng tôi bảo cô đó là mẹ nhưng cô tôi quả quyết là ma. Nghe vậy, chúng tôi gào lên:
- Đấy không phải là ma, đấy là u chúng cháu
Hồi đó, chúng tôi gọi mẹ bằng u. Sau này đi công tác chúng tôi đã thay đổi cách gọi đó.
Chúng tôi gào to lên và lao ra mở cửa cho dù cô tôi tìm mọi cách ngăn cản. Mẹ con chúng tôi ôm lấy nhau trong bóng tối và gió lạnh.
Bây giờ chỉ cần im lặng và nhớ về mẹ là giọng nói mẹ vang lên như hồi mẹ còn sống. Có một sự thật là: có những lúc tôi nghe thấy giọng mẹ tôi nói với tôi điều gì đó, an ủi tôi và bảo ban tôi phải làm việc này việc kia. Không phải giọng nói của mẹ tôi trong quá khứ hiện về bởi những lời của mẹ liên quan đến cuộc sống hôm nay tôi đang sống và những việc hôm nay tôi đang làm. Tôi luôn luôn tin mẹ vẫn dõi theo tôi và dẫn dắt tôi.
Một đêm khuya nào đó, bạn hãy thử ngồi một mình trong bóng tối thật tĩnh lặng, nhớ tới mẹ và đợi chờ. Bạn sẽ nghe giọng nói của mẹ mình đã khuất bóng vang lên ngay bên cạnh bạn. Đấy không phải là ảo giác, không phải trí tưởng tượng mà là sự thật.
Dưới đây là một bài thơ tôi viết về mẹ mình sau khi mẹ mất
MƯA GẦN SÁNG
Hơi lạnh cơn mưa gần sáng
Con rắn nước trườn qua tôi
Giấc mơ còn đọng lại
Trên chiếc lá ký ức
Trong khu vườn thời gian
Nhớ mãi giấc mơ xa xôi
Những ngày mẹ còn sống
Tuổi thơ hoang hoang cánh đồng
Cậu bé đứng im lặng
Thời gian cũng ngừng trôi
Bông cúc vạn thọ lay nhẹ
Nghĩa địa vọng giọng người xưa
Mẹ lau nước mắt cho con
Trên biên giới mùa Thu mây trắng
Có một đứa trẻ vừa gọi mẹ vừa lớn
Chợt già đi trong những cúc thẫm chiều
Ngày giỗ mẹ, 25 tháng Mười Âm lịch, 2018
( Ảnh dưới : Nhà tôi ở làng Chùa)
Có thể là hình ảnh về cây và ngoài trời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...