Thứ Hai, 16 tháng 4, 2018

ĐỪNG ĐÙA VỚI TỬ THẦN - NGUYỄN TRÍ (HẾT )


Đừng đùa với tử thần(tt và hết)
Ngày cô Loan đám cưới Thọt ta làm nhiệm vụ coi xe cho khách.
*** 
Thớt Thọt ngoại trừ biết sống biết chơi còn là người rất biết thân biết phận. Năm năm trong chốn lao tù mà không biết thì chết quách cho rồi. Thọt biết tỏng cô em trí thức khinh mình. Tình cờ gặp nhau ngoài đường trong mắt cô cơ hồ như không có Thọt. Lạnh tanh. Lấy chồng xong Loan kêu thợ đến xây bức tường phân đôi cái sân cho nó rạch ròi. Dũng cũng vậy. Anh ta ở rể bởi Loan là con một. Thọt cũng có bản sắc riêng. Bây không coi tao là anh tao cũng chả cần. Lại gật đầu tự nhủ rằng trí thức không muốn bà con với tù tội âu cũng là phải phải.
Và mọi chuyện yên ắng được một năm. 
Ông Thành qua nhà và nói với chị gái:
- Tôi tính bán miếng đất nầy chị Hai ạ.
- Sao lại bán? – Bà Thơm hỏi.
- Con Loan tôi chọn được cái nhà gần trường nó đang giảng dạy. Vậy nên tôi quyết định bán để mua nhà cho vợ chồng nó. Chị biết đó. Chị còn có con trai để nhờ cái tuổi già chứ tôi có một mình nó là gái nên... 
Thớt Thọt nói với mẹ:
- Có lý đó má. Đất đang có giá mình bán chỗ nầy vô sâu sâu mua sào đất vườn là ung dung sống.
Bà Thơm rất yêu con trai. Nó bảo sao bà nghe vậy. Bà nói với em trai: 
- Cậu mày tính làm sao?
- Bây giờ tôi phải lo cái sổ đỏ. Vụ này thì thằng Dũng quen biết lớn trên nhà đất huyện nên không lo. Tốn kém bao nhiêu tôi ra trước bán xong tôi lấy lại và sau đó chia hai chị nhé?
- Ừ... thì cậu làm sao đó thì làm. 
Đúng là con rể ông Thành nhanh như tia chớp nhiệt đới. Một tháng sau sổ đỏ sổ hồng đà có. Lô đất ba trăm mét vuông có một trăm là thổ cư đứng tên ông Lê Văn Thành. Và cái chết của bà Thơm đến vào cái ngày ông Thành chia tiền. Lô đất bán được hai tỷ đồng. Ông Thành đặt lên bàn nhà Thợt Thọt một cọc tiền dầy cộp:
- Phần của chị là ba trăm triệu.
Trong khi bà Thơm ngớ người thì Thớt Thọt lên tiếng:
- Hai tỷ mà sao phần má con chỉ bao nhiêu hả cậu? 
Ông Thành nhìn thằng cháu kêu cậu:
- Chuyện của tao và má mày chứ không phải của mày. Giá trị của mảnh đất này là thổ cư. Phần đó của tao. Tao vay tiền xã hội đen để làm sổ đỏ cũng không ít. Chia vậy là thỏa đáng rồi. 
- Chơi vậy ngó được sao cậu? – Thớt Thọt nói rất giang hồ.
- Tao chia vậy là thỏa đáng và hợp lý chứ không chơi chiếc gì ở đây. Nếu không vừa ý mày cứ phát đơn kiện. Đất nầy tao đứng tên...
Buông lửng lờ câu cuối ông Thành quày quả về nhà mình. Bà Thơm lên máu ngay tức khắc. Bà lảo đảo ôm ngực và lăn ra đất. Máu trong miệng hộc ra hết ngụm nầy đến ngụm khác. Sợ quá Thớt kêu lên má ơi má ơi có sao không? Cậu ơi má tui sao vầy nè... nhưng ông cậu không quay lại. Thọt gọi taxi đưa bà má lên bệnh viện. Nhưng người ta đưa hẳn bà Thơm vào nhà vĩnh biệt chứ không cấp cứu. Đã cao máu mà còn uống rượu thì vỡ mạch máu phải rồi.
Bà Thơm uống rượu?
Vâng. Chính xác là vậy. Buồn thì ta có uống có sao đâu? Bà Thơm là một trong những cái bi thiết mà thượng đế - nếu có – đã tạo ra để khiến cuộc sống vốn không lành lẽ càng rách rưới hơn. Trường hợp của bà nếu chiếu theo câu thơ: “Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa” là không được. Ông đáng để trách lắm cao xanh hỡi. Nhìn đi. Bà Thơm có tội gì khi yêu chứ? Yêu và cho người mình yêu và rồi thằng khốn kiếp quất ngựa truy phong khi bà có mang thằng Thớt. Một thân một mình bà vượt cạn bởi cha mẹ và thằng em trai không ngó. Họ cho rằng bà làm nhục nhã gia đình. Cha má mất đi thằng em trai và con vợ nó hùa nhau không cho bà đeo tang mới là ác nghiệt. Dũng Thớt bụi đời từ thuở lên năm. Hai mươi lăm tuổi bị tù và về đời với cái chân thọt. May mà xì ke ma túy chứ có thì bi thiết biết là bao nhiêu. Bà Thơm có dụng rượu để tiêu sầu âu cũng không có chi đáng trách.
Lớn tuổi mà rượu thì tai biến phải rồi. Ông Thành nói với người đến dự lễ tang như vậy. Đám của bà Thơm to lắm nghe. Thớt Thọt đúng là dân chơi bất cần thân thể. Nó sắm cho bà mẹ tội nghiệp cái hàng đắt nhất. Hàng vừa thả xuống huyệt là nắp bê tông đậy lại và mả đá hoa cường chụp lên liền. Nó không cho đạo tỳ lấp má nó bằng đất. Cả đời bà ấy bị trời đày thiện hạ đè nhiều rồi nay không cho đất đè nữa. Hãy để bà ấy nhẹ nhàng về với vĩnh hằng. Nó nói thế. Nó lại treo tấm bảng xin miễn phúng điếu. Nó muốn má nó đi mà không nợ nần ai xu teng cắc bạc nào. Thớt Thọt đóng vai hiếu tử trên cả tuyệt vời ai lạy mà nó bao nhiêu nó trả bấy nhiêu. Xong đám nó đi ở phòng trọ. Nó nói với bạn bè trong quán thịt chó:
- Hết trăm triệu cho bà già là tao yên tâm rồi. Còn hai trăm triệu tiền bán nhà bán đất hôm nay tao đãi tụi mày một bữa lút pin. Ê... chủ quán... món nào cũng một dĩa cho tui nghe. Hết là châm thêm.
Cái ngày vợ chồng cô giáo Loan bị tai nạn công an xã đến nơi Thớt Thọt trọ đưa giấy mời Lê Văn Dũng mở ngoặc Thớt Thọt đóng ngoặc lên ủy ban. Chủ trọ báo rằng nó đang ở cầy tơ mười món. Là công dân rất cặn kẽ sống làm việc theo hiến pháp và pháp luật Thớt lên xe về xã. 
Bọn được mời nhậu lại loạn bình:
- Tao biết mà...
- Cho đáng kiếp cha nội Thành.
- Ừ... cho đáng kiếp. Đầu têu cũng do thằng Dũng mà ra cả.
- Sao do nó?
Mày biết không? Biết con Loan có nhà có xe nên ông cố nội Dũng nhào vô kiếm cháo. Dạng như nó gái thị trấn chả con nào thèm. Con Loan thì nguy cơ ế chồng cao ngất trời nên có thằng trai đẹp bám theo là tít con mắt hí. Tao đồ rằng thằng chồng cho ăn củ cải ngon quá nên con Loan mê. Gái phải hơi trai như thài lài phải cứt chó mày hiểu không? Mê rồi thì Từ Hy còn chết với Lý Liên Anh nói chi cô giáo. Nó biểu sao nghe vậy nên ra cớ sự. Thằng chồng con Loan nghĩ rằng Thớt Thọt là đồ bỏ nên không sợ. Nó không hề nghĩ rằng cha nội Y bị chấn thương là do dàn dựng.
Một tiếng sau Thớt Thọt về với bàn nhậu:
- Có gì không? – Bạn nhậu hỏi.
- Chả có chi. Họ hỏi tao ngày đó làm gì ở đâu. Tao trả lời nhậu với bọn mày từ sáng đến chiều. Họ biểu tao viết tường thuật nhưng tao không viết.
- Sao vậy?
- Biết chữ đâu mà viết. Với lại có chi đâu mà viết với lách. Thôi nhậu tiếp đi. Hôm nay tao lại bao bây lút pin trận nữa. Ê... chủ quán cho tô rựa mận với mấy cái bánh đa cha nội.
Lúc Rựa mận bưng ra thì một khách vào quán. Ông Thành cha cô Loan người mà Thớt Thọt kêu bằng cậu. Ông ta đến ngay bàn của Thọt:
- Nhậu không cậu? À... quên... cậu ăn chay trường nên thịt chó là đại kỵ. Ây da... tui nghe thằng Dũng Cáo và con Loan bị nạn mà không thăm được cậu thông cảm nghe. Tui bị thọt nên đi lại khó khăn...
- Dũng à...
- Nói. Tui nghe.
- Cậu có lỗi với con...
- Lỗi chi mà cậu nói vậy? Ngồi đi cậu... lâu lâu chơi miếng dồi chó rồi về súc miệng xơi tàu hủ mắm tôm - xí quên – xì dầu lại cũng chả chết thằng tây nào đâu mà ông lo... khà khà khà...
Ông cậu khẩn khoản:
- Con cho cậu xin lỗi... xin con cho cậu một con đường sống....
- Cậu xin toàn cái tui không có để cho. Lỗi hả? Tui không có. Đường sống hả? Đó là đường gì? Đường này tui cũng không có. Hay cậu xin tiền đi. Ừ tiền là tui cho liền... sau đám tui còn những hai trăm triệu xài sao cho hết hả cậu? Vậy đi. Tiền thì tui cho còn lỗi và đường sống thì không có. Không có. Cậu hiểu chớ?
Cả bạn nhậu còn tái mặt nói chi ông cậu.
Nguyễn Trí

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...