Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2018

CHÙM THƠ NGUYỄN VĂN LỰC (VỰC LĂNG 64) - QUÃNG NAM

RƯA NGỚ NGẪN
Một trưa như thể là thơ
Có người đi kiếm vẩn vơ giữa đời
Lối nào khô lá đợi tôi
Vườn ai kín ngõ chờ lời tri âm.
 
Thênh thênh cung bậc thăng trầm
Xa xa ngỡ suối lại gần hóa khe
Dối lòng thương tiếng ngân ve
Thẩn thơ trưa vắng, nắng hè quạnh hiu.
 
Vay lời trả chữ bao nhiêu
Nghiêng nghiêng đấy quán, liêu xiêu đó nhà
Buồn trưa thương buổi chiều xa
Qua canh vọng một tiếng gà ngủ mơ.
                                     VỰC LĂNG 64
 
NHỚ MỸ SƠN
Thành cũ còn đây đâu tiếng xưa
Kinh đô bi tráng mờ nắng mưa
Chiêm nương hóa thạch buồn ngơ ngẫn
Tiếc thuở vàng son nói sao vừa.
 
Bốn phía rừng xanh núi chập chùng
Tiều phu xuống núi có ung dung
Quân thần ngày ấy nay đâu cả
Hỏi gạch: xanh rêu, đá: lạnh lùng.
 
Chén ngọc tay ngà theo nhịp múa
Tạc vào cổ tháp dáng mỹ nhân
Người xưa chắc hiểu đời hưng phế
Gởi lại đời sau những nét thần.
 
Tôi ước một đêm trên đất thánh
Vua tôi về hội dưới đêm trăng
Ngàn cô Chiêm nữ theo nhạc xướng
Chân nhún xòe tay, má ửng hồng.
 
Một chút lòng riêng nhớ tháp thiêng
Ngàn năm mây nước vẫn y nguyên
Hoang sơ một góc kinh đài cổ
Lay động rừng xa một nét thiền
                               VỰC LĂNG 64
 
 
 
 
 
VẼ CHÂN DUNG
 
Ngồi buồn vẽ ảnh chân dung
Qua tranh em đến lạnh lùng nhìn tôi
Hờn chăng sao em không cười
Làm cho nét bút của tôi ngập ngừng.
Quanh đây tôi sống một mình
Người quen xa quá, người tình cũng chưa
Mời em về bạn sớm trưa
Nếu em không chịu không vừa thì thôi.
Đừng nhìn chi mắt xa xôi
Để cho tôi lại gặp tôi thấy buồn
                                    VỰC LĂNG 64
 
QUA NHÀ BẠN
 
Mùa xuân ta qua nhà bạn
Lá tre trên mái tơi bời
Vườn im ngõ lặng sau trước
Đơn sơ chiếc hộp chơi vơi.
 
Nhà hay là bao thuốc rỗng
Chủ nhân đi mãi không về
Đốt nén hương buồn tỏa khói
Mơ về một Cuốc xa quê.
 
Bàn thờ nhà bên thấp thoáng
Rực hồng mâm ngũ quả xanh
Còn đây sao mà nguội lạnh
Mắt ai, mong ai thị thành
 
Phương nam độc hành lận đận
Gỏ hoài chưa gặp nơi nao
Năm mươi mùa chưa đến tết
Biết còn gặp chăng xuân nào.
                         VỰC LĂNG 64
TẢN MẠN VỀ CHIẾC KHĂN CHE MẶT
Sau chiếc khăn che mặt
là giai nhân.
Chiều yên bình khao khát
nét rạng ngời phấn hoa

Ngày.
Những buổi Hoàng Lan
lứa đôi trong tay
sưởi ấm chiều
bằng nụ cười
màu hoa Huyết Phượng
không sợ môi trường ô nhiễm
bụi ngày xưa
lưa thưa
trên vai áo
khách qua đường.

Từ khi
những hạt bụi
bay vào đời anh.
Lấm lem
nhiều đêm ánh lên
đòi khai phá.
Bức mật đồ
giải mã
thành mê cung hào quang.

Ở vùng trời nào
rất xa xôi.
Sự tranh đấu đồng hành
bằng cái chết.
Giây phút thiên nhiên
ban tặng
thật gần
như môi chạm kề môi.
Trả lại cho tim
tiếng gọi của người.

Đường chiều vắng
gió về chưa đủ.
Em vén rèm mây
lộ tròn bóng nguyệt
cho khách xa nhà
đỡ chút cô đơn.
Tôi và người
gần gũi nhau hơn.

                                    VỰC LĂNG 64
 
TRƯỚC BIỂN
Một ngày gió, non ngàn tìm bể
Lẻ loi dáng rừng, dửng dưng khơi xa
Nước vẫn biếc, sóng bạc đầu vẫn vỗ
Câu thơ trăng non, khắc cội đá già.

Ta thấy gì giữa mênh mông kia
Mùa tĩnh lặng
hay vườn giông bão
Mỗi lần về vội vã
ném chút lao lung,
nhặt hư ảo lên đường.

Còn bao lần đến nữa,
câu thơ du thuyền biển khơi.
Nước vẫn biếc, sóng bạc đầu vẫn vỗ
Riêng người đừng quên ta.

                                     VỰC LĂNG 64
 
NGÀY VỀ
Đi lại con đường thuở mười mấy năm,
không còn ai gọi
không còn ai đợi.
Cây phượng già,
chi chít tên trên lớp vỏ sần sùi,
không còn tên tôi.

Ngày về,
sách vở chỉ là những pho kinh
nguyện cầu.
Người mua,
kẻ bán.
Riêng pho kinh ấy tôi đọc,
không thấy gì.

Cánh đồng,
bông lúa trĩu nặng phù sa,
dòng sông hẹp.
Lao xao như tuổi thơ tôi,
ngày mưa 
tháng nắng.
Hôm nay tôi về,
cỏ mượt chân quê.

                                  VỰC LĂNG 64
 
ĐƯỜNG TRĂNG
Em có về trường cũ cùng tôi
Đi dưới đường trăng của một thời
Để nhớ một lần không quên ấy
Những ngày tháng trọ sống chung đôi

Nhớ đêm thị trấn buồn hiu hắt
Vàng nhuộm trăng trang vở học bài
Giây phút cuối cùng thời trung học
Trăng vàng ngõ cũ luyến lưu ai

Xa rồi phố huyện đường xưa đó
Lắm những mùa hoa phượng nở hè
Em có chạnh lòng qua lối nhỏ
Ngập ngừng nghe lại tiếng rao ve.

Nhớ mang một ít mùa trăng trước
Rắc nhúm huyền xưa trên nẽo khuya
Hãy giữ giùm anh đôi mãnh vỡ
Thay quà lưu niệm lúc chia xa.

Đêm nay trăng sáng đường trăng đó
Trường vẫn chờ đây, em ở đâu
Có nghe thương nhớ lùa trong gió
Về với một người xa rất xưa

                                    VỰC LĂNG 64.
 
 
 
MÙA THU TỰ THUẬT
Giữa mùa lá tôi về trở lại
Chiều quê hương  mộc mạc như xưa
Trên lối cát hồn thêm thơ dại
Mùa thu đi, nắng rụng kín con đường.

Quê hương hỡi! rồi sao ngày tháng đó
Gió bời bời mưa tầm tã trong ai
Bốn mùa qua bao nhiêu là kỷ niệm
Buồn vui theo ngày tháng có trong đời.

Như ngày xưa  mùa thu học trò
Trang vở trắng có hồn nhiên màu áo
Tôi hành trang mang theo  dạo đó
Mà nghe hồn thương nhớ khôn nguôi.

Tiếng trống trường ai điểm cứ vang lừng
Màu đỏ ấy, ai gieo mà vẫn đỏ
Mùi gỗ ghế bàn vẫn thường quen hơi thở
Tường vôi trường bảng lớp xếp quanh năm.

Tôi tìm về đồng cỏ xa xăm
Tuổi thơ đi qua, không bao giờ trở lại
Mong niềm vui hoài mãi mãi
Chuyện ngày xưa xin gởi gió mây ngàn.

                                              VỰC LĂNG 64
 
CHUYỆN TÌNH NÚI VÀ BIỂN
Ngày xa trường em đi về phía biển
Anh khoác ba lô lên núi lên rừng
Chút lãng mạn học trò giờ đây còn lại
Chiếc mũ vải mềm em tặng anh.

Những lúc nắng rơi đầy trên lối
Những khi mưa chan chứa khe hồ
Mũ em đội nắng xanh màu lá
Mưa hiền hòa lất phất mưa ngâu.

Hai nửa không gian, hai nửa nhớ
Anh nâng niu chiếc mũ vải mềm
Chợt ao ước bao giờ trở lại
Được nhìn hai ta áo trắng học trò
Được nghe tiếng guốc em mộc mạc
Gõ đều đều như tim anh,
ngày đó mỗi lúc đi bên em.

Con đường hoa niên, con đường học trò
Biết bao giờ và không bao giờ nữa
Anh nuối tiếc thấy mình có lỗi
Chẳng tặng gì cho em, làm kỷ niệm khi xa.

Ở đây, núi tiếp núi chập chùng đá dựng
Đồng đội anh dăm ba đứa nhớ nhà
Riêng anh nhớ em như Âu Cơ nhớ về Lạc Long Quân vậy
Anh gởi gió đại ngàn về với biển mông mênh.

Thôi em nhé ta hẹn ngày nghỉ phép
Về bên nhau núi biển cạn lời
Có tiếng non cao thầm nhắc
Trùng dương ơi! gìn giữ em tôi.

                                                       VỰC LĂNG 64

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...