Thứ Hai, 16 tháng 4, 2018

ĐÃ KHÓC SẼ CƯỜI VÀ LÊN TIẾNG HÁT - NGUYỄN NGỌC HƯNG

ĐÃ KHÓC, SẼ CƯỜI VÀ LÊN TIẾNG HÁT
Mình đã khóc đã đau đủ lắm rồi
Thôi nhé, từ đây hãy vui lên và hát
Mưa nước mắt rất cần cho sa mạc
Nhưng muốn xanh cây phải ngậm nắng cười.
Quá nhỏ nhoi trong thăm thẳm cõi người
Hạt bụi nào chẳng trăm năm lầm lũi
Ngay cả núi cũng trầm tư nỗi núi
Huống âm thầm thân sỏi cuội lóc lăn.
Không lấp lánh sao chẳng rạng rỡ trăng
Thì lặng lẽ ca bài ca đom đóm
Thắp ngọn đèn trong gió đêm thắt thỏm
Cho những lứa đôi biết đỏ xanh tìm…
Giậu đổ bìm leo, đá nổi bông chìm
Đời muôn mặt không có gì không thể
Chim tắc giọng thì ri ra tiếng dế
Tự ru mình đợi sáng… Lại chờ đêm!
NGUYỄN NGỌC HƯNG.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...