Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2018

CHÙM THƠ LỤC BÁT NGUYỄN NGỌC TÂN (CÀ MAU )

VỚI MỘT NGƯỜI !
(Mến tặng nhà thơ Nguyễn Duy Vinh)
                         
                          Ngả nghiêng cõng nặng cõi người
                   Một mùa thu mấy khoảng trời thu xưa
                          Ông cười lõm ánh trăng thưa
                   Miệng như tập nói chữ vừa vặn đau
                         
                          Mon men tuổi đụng lưng cầu
                   Gió tai biến
                                      thổi ngang đầu tái tê
                          Đã quen mòn với lối quê
                   Nay bàn chân lại nặng nề trêu ngươi!
                         
                          Bạc
                                     như râu bạc
                                                          xong đời
                   Làm chi râu tóc giọng cười rơi ngang?
                          Buồn vui về chạm cổng làng
                   Tỉ tê tìm lại chút hoàng hôn thu
                         
                          Cả đời ngang dọc lu bù
                   Giờ thì thơ thẩn rì rù vẫn yêu
                          Gặp ông chấm phết chiều chiều
                   Đôi tay thả lệch như khều kêu ai!
                         
                          Ngày xưa cũng một tài trai…

Trại sáng tác Đồng bằng Sông Cửu Long 2011

THOÁNG CÀ MAU
                               Mới đi qua nửa mái chèo
                        Đã nghe sông nhắc ít nhiều hạ lưu
                               Mỏng như cái lý chiều chiều
                        Thả vào câu cổ hóa liều yêu thương
                               Tiêu tao dăm lát hồ trường
                        Nhâm nhi xị với triều cường Cà Mau!
                               Ngọt ngào mùi mẫn gì đâu!
                        Đòng đưa kẽo kẹt níu nhau ghe xuồng…
                               Biết nhiêu lung lạch kinh nguồn
                        Về đây chấp chới cánh chuồn mỏng manh…
                               Ta về gõ cửa đồng xanh
                        Tìm bàn chân bước chòng chành xóm quê
                               Uống cho mềm điệu xàng xê
                        Vỗ Nhà Dây Thép gọi về Ba Phi
                               Nếu còn vỏ lải mai quy*
                        Thì xin mượn tạm để đi Đầm Cùng
                               Dạo này đáy lú Thị Tường
                        Liệu còn đủ sáng rọi đường gọi tôm?
                                Bạn ta rót rượu đầu hôm
                        Cụng li nghe đụng ngọn nồm Viên An
                               Phê phê về lại Biện Tràng
                        Thì lôi Cái Nước cùng sang Trần Thời
                               Tiện đường tấp Đá Bạc chơi
                        Đủng đỉnh sinh thái Vồ Dơi mấy hồi
                               Tà tà thả xuống Bãi Bồi
                         Rồi thì chạm cốc một hồi Năm Căn
                               Ngán chi Rạch Gốc xa xăm
                        Bây giờ Đất Mũi mần ăn thế nào?
                               Rừng U Minh hạ ra sao?
                        Cửa biển Sông Đốc khi nào ghe ra?
                               Cho ta về lại Minh Hà
                        Nhắp rung cần thược khề khà tung câu
                               Nếu còn Sông Trẹm nhớ nhau
                        Thì ngoắc cao tốc Cái Tàu nghe em!
                               Giồng Kè mắt ướt môi mềm?
                        Cho cầu Tắc Thủ khát thèm đứng trông…
                               Ta về con nước mừng không
                        Mà sao lờ lợ xanh trong thế này?
                               Thèm về ngủ gục giả say!
                        Nằm mơ tam tích đi bầy như xưa?
                               Dả ra tờ giấy là vừa
                        Gói lòng vụt thức thượng thừa sợ quên…
                           * Ý mượn từ câu chuyện Bác Ba Phi.              

MONG EM VỀ KỊP CHỮ YÊU

                        Em không đến được thì thôi
              Cây cầu đổ mất nhịp rời xuống sông
                        Nhăn nheo mặt sóng khóc ròng
              Mùa thu nổi loạn chất chồng heo may

                        Em không đến được sáng nay
              Chợ tình ồn ã lỡ ngày lỡ đêm…
                        Lia con mắt nhớ dài thêm
              Anh ngồi lọt thỏm giữa miền cô đơn

                        Mong em đến trước nỗi buồn
              Để cho mây gió tủi hờn trốn đi!
                        Ngàn năm chảy hội kinh kì
              Em cô Tấm thắm lo gì chẳng duyên…

                        Em đừng học thói nhớ quên
              Một mình em đứng giữa miền nhân gian
                        Thời gian là một gã gàn
              Quen tung rắc rối thế gian đã nhiều

                        Mong em về kịp chữ yêu…



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...