Phải có bí mật nào đó
Trong những câu thơ tài hoa
Như mắt người không tên không tuổi
Sao buồn như chuyến tàu vừa xa
Trong những câu thơ tài hoa
Như mắt người không tên không tuổi
Sao buồn như chuyến tàu vừa xa
Phải có dòng sông quên mình đang chảy
Dấu giày thời gian giấu một nhành non
Những nếp hằn tay mẹ khô ráp
Tràn trề hơi ấm nôi con
Dấu giày thời gian giấu một nhành non
Những nếp hằn tay mẹ khô ráp
Tràn trề hơi ấm nôi con
Phải có núi đá nghìn năm trơ trọi
Bỗng tượng hình một nhánh mùa xuân
Giông bão đi qua cánh chim bay mỏi
Rơi xuống đời như vết bụi trần
Bỗng tượng hình một nhánh mùa xuân
Giông bão đi qua cánh chim bay mỏi
Rơi xuống đời như vết bụi trần
Phải có xa xôi mới về gần lại
Đứa trẻ tập đi mơ cuộc viễn chinh
Mỏi chân, ngồi cười thơ dại
Trước biển xanh vỗ bạc tóc mình.
Đứa trẻ tập đi mơ cuộc viễn chinh
Mỏi chân, ngồi cười thơ dại
Trước biển xanh vỗ bạc tóc mình.
Xuân Tùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét