Mẹ tôi cấy vào gió
Hạt mầm mùa sau
Nơi trái tim những cơn đau không bắt rễ
Chỉ nẩy những chiếc lá hứng mặt trời
Mẹ nhóm tiếng ru hời
Trong khói sớm
Bếp lửa mùa đông
Tổ tò vò
Con còng gió
Thạch sùng tắc lưỡi
Vệt cửa mòn vẹt dáng lưng ngồi
Hương tóc mẹ ướp vào ngực tôi
Mỗi tối
Bắp ngô nướng
Củ khoai lùi
Hạt bỏng lúa từ rơm đốt bếp nở xòe
Khi mẹ tôi còn trẻ
Ngực đã đầy cơn gió nghịch mùa
Đơn côi.
***
NHỮNG LUỐNG CÀY BẬT KHÓC
Cha uống rượu
Rượu ngấm vào ngực mẹ
Mẹ chiều chuộng những cơn say
Mảnh thủy tinh thủy tinh bắn lên không chung quay lại cắm vào mười ngón tay không còn trẻ
Chiếc áo cha mặc nồng mùi phố thị
Chiếc khăn mẹ đội đầu thơm mùi bùn đất
Cây cột nhà giật mình những khi
Mẹ vác giạ lúa để góc sân chưa kịp phơi
Đã thành hơi cay
Thành cơn say
Ngả ngiêng
Tiếng chúc tụng, âm thanh cụng ly
Tươi như sân thóc
Luống cày mệt nhọc
Hoàng hôn bật khóc
Những giọt
Nhỏ
Trong
Như rượu gốc
Từ khóe mắt mẹ ướt cả đêm rằm
TÌNH YÊU KIM CƯƠNG VỠ
Em xé mặt trời thành sợi nắng tặng anh
Mặt trăng giẫy chết trên dòng sông đang mùa cạn nước
Cánh đồng cỏ mịt mù trong bóng tối
Trái tim Damsan rực sáng, lòng ngực rỗng, máu kết thành ánh sáng soi lối
anh về.
***
Khu vườn hoang, ánh sáng lập lòe loài đom đóm, cơn gió mồ côi
Xoắn tít lấy bước chân ngày mệt mỏi
Điệp trùng những dấu hỏi
Gấp khúc những nỗi niềm, trái tim kim cương vụn nhỏ
Anh chẳng thể về
Vùng đất đen không sợi nắng mặt trời
***
Giữa cơn ngủ mê, tiếng chích chòe đánh thức
Mặt trời em đầy ắp lồng ngực anh
Ngày xanh
Dậy lên từ khe nứt bản nhạc đã ngưng
Anh về khi em đã tan, sợi nắng trả cho không trung, mặt trời và mặt trăng hồi sinh trong ngực
CÔ ĐƠN
Nỗi cô đơn như chiếc đồng hồ quả lắc treo góc nhà.
Tích tắc…tích tắc…..
Nỗi cô đơn như mưa dầm rơi âm thầm…
Rả rích…rả rich….
Nỗi cô đơn như cơn gío đi hoang, lang thang.
Miên man…miên man….
Có ai quen được nỗi cô đơn.
Mơn trớn hồn ta mỗi ngày hoang dại.
Để một ngày ta đi mãi.
Còn lại nỗi cô đơn.
Nguyên vẹn.
Cồn cào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét