QUÊ HƯƠNG
1. Tôi chuẩn bị
thi tốt nghiệp. bố tôi một người nông dân, viết thư thăm hỏi. động viên , năm
cuối cố gắng học tập cho tốt, cuối thư ông nhắc nhớ về nghe con! Không đâu bằng
quê mình, phố thị cũng chỉ là nơi màu mỡ riêu cua mà thôi. Quê tôi là một vùng
bình nguyên của miền Nam Trung bộ. có rừng núi, đồng bằng ,biển sông, trù phú,
vựa lúa của khu vực từ xưa. Ngoài nông nghiệp ra thì các lĩnh vực khác chưa
phát triển lắm !”quê hương là chùm khế ngọt”, tôi chặc lưỡi. dù sao sống gần
cha mẹ, bà con, bạn bè quê hương chẳng hay hơn sao.
2. Những tất bật ,
vất vã của kì thi cuối cùng rồi cũng qua. Những năm tháng sinh viên khó nhọc
rồi cũng được đền bù. Cầm tấm bằng tốt nghiệp tôi hớn hở trở về thành phố
quê hương. Với bao nhiêu nôn nao và xúc cảm, sáng sáng tôi với bạn bè
ngồi đồng ở quán cà phê. Phì phèo thuốc lá , nghe nhạc no say với bao ước mơ dự
định, trên tấm áo ló ra một tấm giấy cứng bìa đỏ. Nữa như muốn phô phang, nữa
như rụt rè khép nép, giai đoạn hào hứng ấy cũng qua đi, như quả bóng sau lúc
căng bắt đầu xì hơi. Uống cà phê hoài cũng chán. Bạn bè chưa có đứa nào có việc
làm. Tiếp tục lại là những người “vắt sữa bò”, uể oải quá.
3. Tôi pho to nhiều giấy tờ cần thiết cho
xin việc. cơ quan này ném một cái. Cơ quan khác gửi một cái. Ném hú họa!gửi
bâng quơ! ở cái thị xã người nhiều việc ít. Không tiền, không thân thế vấn đề
việc làm như hái sao trên trời. xem ti vi , đọc báo thấy chỗ nào cần tuyển
người là xông vào như trúng số, càng về sau càng ngao ngán.
- Cô ơi chỗ này tuyển người phải không cô!
- Khi nào có cô sẽ gọi.
- Chờ “sẽ gọi” “đang xem xét “ là những mĩ từ ở các
công sở. đôi lúc sao họ không nói thẳng ra , không nhận vì không đủ tiêu chuẩn
của cuộc sống như thế, có hay hơn không? Nằm, chờ đợi, hồi họp, hy vọng, thất
vọng, nắng mưa và gió bụi ,miền Trung ơi xinh đẹp mà sao khô khốc quá!
4.
Anh Trí – một bạn thơ vong niên của tôi nói : đi xin việc mày đóng vai khổ
khổ một chút. Ăn mặc cũ kỹ, đạp xe đạp trành để người ta thấy tội. tôi hiểu ý
anh- anh muốn tôi dùng sách khổ nhục kế để làm động lòng các vị sếp. nhưng điều
đó có còn không? Khi mà nền kinh tế đâu còn là bao cấp nữa, mà đã mon men sang
kinh tế thị trường. tôi có bà dì thứ bảy, con cái học ra trường đều có việc
làm. Học cao đẳng mà có việc làm , mỗi chỗ phải vài chục cục chuyện ấy là bình
thường. học đại học này học đại học nọ như mấy thằng bạn tôi, nằm dài cổ ở nhà.
Vì vốn liếng gia đình gồng nuôi học xong, bỗng trở nên khó khăn.
5. Chị Hương con của
dì tôi nói: dìa nói ba má mày lo tiền đi, tao sẽ gửi chỗ này cho. Mừng như bắt
được vàng, ở nhà riết rồi đâm ngán. Hai mẹ con tôi lặng lẽ không nói cho ba tôi
biết. gom góp chỗ này , hí húi chỗ nọ, vay mượn chỗ kia, cuối cùngcũng đủ số
tiền như dự định (vì tôi cũng quá quen, với việc đi xin việc, thử việc vu vơ
quá rồi , chỉ là hình thức còn mâm bát đã có của con bác Sáu cháu bác Năm) vậy
mà, ba tôi cũng biết. ông nói: chắc gì nó nhận rồi, sẽ cho làm luôn không? Hay
chỉ làm tạm bợ vài tháng , rồi cốt khỉ hoàn cốt khỉ hả con ! hãy đi bằng
kiến thức bằng đôi chân của mình.
6. Sau nhiều
đêm suy nghĩ, trằn trọc, boăn khoăn. Tôi quyết định đi xa. Mang theo những giấy
tờ cần thiết, tôi leo lên xe. Tôi cố ngăn những giọt nước mắt vào lòng. Ngang
qua tháp Nhạn –cầu Đà Rằng, tôi vẫy tay chào. Chào quê hương xinh đẹp!ở lại
nhé( mà tôi biết cảm xúc và nước mắt nhiều hơn nước sông Ba mùa này). Mẹ
tôi khóc. Có một đứa con trai mà nó cũng đi xa. Tôi không cho ba mẹ tôi đưa
tiễn, vì tôi là đứa yếu lòng, cảm tính, bốc đồng. tôi sợ, tôi sẽ không đi được
, cuộc sống là phải vậy thôi! Tôi hát một câu nho nhỏ: quê hương là chùm khế
ngọt ai cao mới hái được nhiều . Xe đã rời qua cầu. Quê hương bây giờ ở
nơi đâu?Ởphía trước hay ở phía sau xe?
Năm
2003
ĐỨA CON NGƯỜI LÍNH
Một
chiều trời mưa trong nhà trọ ông tư Uốt. Tôi Nhi và anh Trí ngồi uống rượu .
anh Trí nói: Nhi đồng hương Phước Long xuống Sông Đốc bán vé số . Nhi vừa có
trợ cấp chất độc da cam vừa bán vé số nuôi gia đình .Nhi rất hài hước , nói
chuyện có trình độ lắm. Tôi quan sát Nhi đầu to ,mình to, chân tay ngắn cũn
bằng nữa người bình thường
Nhi
nói :cha anh là lính đánh Mỹ ở rừng U Minh Hạ thời chiến tranh . Sinh ra một
bầy con chỉ có anh là út tật nguyền .Tình thương ông bà già dồn cho anh cả .Anh
được đi học , học trung cấp sư phạm .Có làm thầy giáo một thời gian ,sau bao
cấp do què quặt nên cho nghỉ. Anh có hai đứa con chúng thương anh lắm .Anh tếu
táo: Tụi nó là hai cánh tay nối dài của tui. Lai rai câu chuyện hào hứng thì vợ
nhi về: Bấn được không em nhi hỏi? Cũng được.
Nhi kể chuyện lấy vợ. Vợ anh ta thuộc
diện mẹ góa , một mẹ một con thương nhau lắm . thấy vợ chồng hàng xóm
nhậu bỏ bê việc làm , đánh nhau .Bà nói : kiếm thằng què đui sứt mẹ gã cho mày
khỏi bị đánh đập .Nhi nghe được mon men đến sau giờ dạy ,bà gã vợ cho anh gọn
hơ và nhẹ nhàng như vậy đó
Nhi bán vé số bờ trái sông .vợ nhi bán bờ phải sông . Hai đứa nhỏ đi học .Hai
vợ chồng trưa về ăn cơm , chiều bán tiếp . Nhiều người lành lặn giả vờ què quặt
để ăn xin .Anh thì không lao động kiếm sống ,nể anh làm sao. Đều đặn ngày mưa
cũng như ngày nắng anh lặt lè lê lết đi bán vé số . lâu lâu lại rủ tôi qua nhậu
chơi
Anh
hay ca vọng cổ, ca rất mùi những dịp như vậy chị vợ cười lỏn lẻn. Hai đứa
con anh vẽ tranh . Chúng vẽ những căn nhà to đùng đầy mơ ước
Nghe tin huyện nhà xây cho anh căn nhà tình thương . Nhi nói tao về quê làm
ruộng nuôi gà nuôi vịt đây! Có rãnh mày lên quê tao chơi!
Năm 2005
THẦY GIÁO MIỆT THỨ
1.
Hắn là sinh viên mới ra trường. Thời sinh viên hắn có
viết dăm bài thơ ,truyện ngắn đăng báo. Chính vì thế hắn hơi bốc đồng, ảo tưởng
mình là taì năng thi ca. Âu cũng lẽ thường tình của người mới cầm bút. Về vùng
sâu,hắn quen thói phê phán lung tung ,làm mích lòng người này người nọ. Lúc
chuẩn bị ra trường , thầy trưởng khoa kêu hắn lại dặn : về trường mới công tác
phải im lặng năm năm, sau đó hãy nói. Hắn quên tuốt luốt lời thầy dặn. vẫn mồm
loa mép giãi, ruột để ngoài da, mới ra trường như vậy là không khiêm tốn tí
nào. Điều này thì hắn không biết. hắn lơ ngơ thi sỹ như vậy đó.
2.
Hắn mới ra trường . lúc đầu có chỗ tá túc ở nhà người quen. Sau xa quá, hắn
chuyển về khu tập thể gần trường. Hắn ở chung hai giáo viên khác : thầy Bồng và
thầy Bềnh. Lúc thì hắn thấy, thầy này kêu mất đồ , thầy kia kêu mất bóp. Hắn vô
tư, thản nhiên như không. Không biết sự tồn tại của hắn ở trường này làm hai
thầy mất đi sự độc quyền ở vùng lấy thúng đong cá không ai lấy thúng đong chữ.
Một hôm trong cuộc nhậu, đang nói chuyện vui vẻ , thầy Bồng và thầy Bềnh xúm
lại đánh hắn. Hắn cũng tả xung hữu đột tự vệ. Rượu chỉ là cái cớ để hai thầy
gây xích mích với hắn. Vụ này trường làm kiểm điểm ba thầy vì tội đánh nhau.
3. Thầy Tùng đi lại trong phòng. Thầy đang phân công hắn ở
một vài lớp khó gặm, nhiều học sinh cá biệt và lưu ban. Hắn vẫn vô tư không đếm
xĩa. Từ lúc thầy Tùng ký quyết định nhận hắn về trường. Hắn không một lần quà
cáp thăm viếng. Hắn vẫn vậy, hồn nhiên và không biết chuyện bình thường của
cuộc đời. Hắn lơ ngơ vậy đó.
4. Hắn đến ở một khu dân cư, sau khi lập gia đình. Khu dân cư của dân đâm chém,
nhậu nhẹt và quậy quọ. Nhạc mở ầm ĩ, chửi bới suốt ngày.Thỉnh thoảng đang ngủ
những tiếng đập cửa vào nhà ầm ầm nghe giật mình,thót tim. Hắn gò lưng viết đơn
tố cáo với công an. Rồi sau chuyện đâu vẫn vậy, hắn càng khổ hơn trước , vì sự
tra tấn vô hình trả thù.
5. Học sinh quậy quạng trong giờ hắn lên lớp nhiều hơn. Đồng nghiệp xa lánh.
Bạn bè ở phương xa cũng ngưng liên lạc với hắn. Hắn bị chửi bới ,dọa nạt ,miệt
thị, bêu riếu ở nơi công tác,ở quê hương hắn.Hắn chẳng hiểu vì sao, chuyện gì,
bắt đầu từ đâu với muôn vàn câu hỏi. Hắn vẫn miệt mài với những trang giáo án.
Đêm đêm hắn vẫn cặm cụi với từng con chữ trên trang giấy trắng để chút
nỗi lòng cô đơn. Hắn tin thời gian mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng, trả lại hư thực
cuộc sống về với cuộc đời.
6. Ông trời không cho mọi người tất cả , nhưng cũng không lấy hết của mọi
người. Bằng lòng đam mê văn chương và sự bền bỉ ,hắn lặng thầm viết. Thơ văn
của hắn xuất hiện ngày càng nhiều trên các báo ,tạp chí trung ương và địa
phương. Hắn đoạt nhiều giải thưởng văn chương lớn nhỏ. Học sinh gọi hắn là nhà
thơ có vẻ nể hắn vô cùng. Đồng nghiệp gọi hắn là thi sỹ. Bè bạn gần xa quan tâm
đến hắn. Mọi người xung quanh hiểu và thông cảm một con người lơ mơ như hắn. có
động cơ hắn tự tin viết hay hơn viết nhiều hơn. Cuộc sống của hắn rẽ sang trang
mới .Hắn hòa nhập với vùng đất ở đây. Hắn yêu vùng đất nơi đây. Hắn hiểu đời
hiểu người hơn.
Sông Đốc 18/10/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét