Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2021

TẬP TRUYỆN KÝ KỲ THỦ XI CÀ QUE

 

HỒ THANH NGÂN

Bút danh: Thạch Đà

Sinh năm 1978

Quê quán: Tuy Hòa, Phú Yên

Hiện sống, dạy học và viết ở Cà Mau

Hội viên hội văn học nghệ thuật Phú Yên 

Hội viên hội văn học nghệ thuật Cà Mau 

Tác phẩm đã xuất bản in riêng: Sông Đốc ngày nắng muộn(thơ), Phương Nam lộng gió (thơ), Nhớ Phú Yên (trường ca), Chiều ở phía ngược gió (thơ), Kỳ thủ xi cà que (truyện, ký in chung).

Nhiều tác phẩm được đăng các báo, tạp chí và in chung các tuyển tập.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

TRÁI TIM VẪN CÒN ĐAU

 

 

          -Anh à! vài hôm nữa là đám cưới em

          -Sao không gửi thiệp

          -Em sợ anh không đi

          -Cứ gửi đi mà! Dù sao cũng ngày vui

          Em gửi thiệp hồng báo tin vui. Tôi dự định đi. Nội tôi nói: Mày lên trên để người ta nói xỉa xói người yêu cũ của nó sao. Vui vẻ gì mà đi! Tôi suy nghĩ lại. thấy lời nội cũng hợp lý. Hôm đó tôi nằm nhà. Lòng miên man, trời nắng ấm mà sao tôi lạnh lẽo thế này.

         

Đêm thơ của một huyện miền núi. Anh em dưới này chạy xe lên trên đó đọc thơ. Tôi - một sinh viên năm cuối sư phạm. Thỉnh thoảng có viết mấy câu vu vơ, tháp tùng theo các nhà thơ. Tiết mục diễn ra ở nhà văn hóa trung tâm huyện, bình thường như bao đêm thơ khác. Tôi đã tham dự trước đây. Chỉ có tiết mục gần cuối là tiết mục văn nghệ của một thiếu nữ ở huyện đoàn tham gia. Làm cho đêm thơ ở vùng núi ấm áp hẳn, nhất là với đám trẻ chúng tôi. Cô gái trong chiếc áo dài trắng, dễ thương hát bài “Cây đàn sinh viên”. Bài này đang là mốt của ca sỹ Mỹ Tâm. Tiếng vỗ tay rào rào sau khi giọng ca dứt hẳn. Tôi, Nhơn, Nhân, đến gần hỏi thăm:

-         Em công tác ở trường nào?

-         Em công tác ở một trường tiểu học.

          Sau đó cánh nhà báo chụp hình đêm thơ lưu niệm. Tôi tranh thủ rủ Nguyệt - tên cô gái đến chụp hình cho vui.

          Chuyện rồi cũng qua đi, như không khí của ngày tết lắng lại theo nhịp sống bình thường. Tôi trở lại trường. bất ngờ là nhận được thư em. Chữ viết đẹp, rõ ràng, bay bướm, xen kẻ với bài hát, ký tên Angel (thiên thần). Tôi đọc thư. Mơ mộng suốt đêm không ngủ, kỷ niệm một đêm thơ, thư qua tin lại, từ đó tối thứ bảy nào, tôi cũng chờ điện thoại nơi em.

          Tôi có ông bạn già vong niên. Ông là thổ địa của vùng đất ấy. Thấy tôi quen em, ông đốc vô: con nhỏ đó được đó mày? Ông già thỉnh thoảng hỏi tôi: sao mày dắt con nhỏ đó ra bờ hồ ngắm trăng chưa? ở nhà chơi thôi – chưa đi đâu xa, bờ hồ đó đẹp lắm! Numberone của xứ này. Ông già cười tinh quái: kim đâm vô thịt thì đau thịt đâm vô thịt nhớ nhau trọn đời.

          Ông nghĩ vậy! nhưng bọn trẻ chúng tôi đâu có nghĩ sâu xa vậy. nghĩ ngang và nghĩ dọc phải từng trải lắm mới rút ra điều đó. Với người trẻ đôi khi ta tự tin,bông phèn, vui đùa không cố ý lại có người thích và yêu. Khi ta nghiêm túc, nâng niu, rụt rè ,sợ hãi trước tình cảm thực thì lại đánh mất. phải vậy không cô em nhỏ vùng cao? Chưa một lần tôi dám cầm bàn tay thánh thiện của em. Tôi mê mệt trước nụ cười răng khểnh. Tôi muốn ngã vào hố sâu của lúm đồng tiền. phải vì tôi mơ mộng hay nhút nhát đôi khi khiến người khác phái hiểu lầm là không có tình ý chăng. Cho dù tôi chạy lên chạy xuống bao lần trên con đường hàng trăm cây số.

          Quán cà phê phố núi yên tĩnh. Những bụi tre vàng rực. tôi chọn một góc khuất. chỗ bụi tre tỏa bóng xuống áo. Tôi ra trường và đang xin việc.

-         Chắc anh đi miền Nam.

-         Cao anh không xin dạy ở đây.

-         Hoàn cảnh mà , anh sẽ về đón em.

          Bây giờ ,tôi thấy mình quá ngây thơ. Khi một người có việc làm ổn định, đã lớn tuổi, lại là con gái ở vùng cao. Còn một người thì xa xăm , lông bông chưa ổn định. Tôi nhớ có lần dì út nói : ngoại chỉ mong Nguyệt có chồng để có cháu bế! sao tôi chỉ mơ mộng, viễn vông? Sao tôi không biết trân quý điều đang có trong tầm tay? Có lẽ tôi  và em chỉ có duyên mà không nợ. tôi lặng im suốt cả tuần liền. gia đình không biết chuyện gì. Tôi nhìn dòng sông trước nhà. Bờ tre, đám mây, gió nam chiều vần vũ.

          Lâu lắm rồi tôi không đi vùng cao. Cảnh đẹp quá!Một bên núi một bên sông liền kề. Con dốc nằm hiền hòa bên hồ rộng lớn. Những hàng cây khẳng khiu trải dài. Những dãy núi đá im lặng. Điều tôi thích nhất là sương giăng buổi sớm và buổi chiều ở phố núi. Mỗi khi cùng em tung tăng đi dạo. Bây giờ tôi ngại lên phố núi. Không phải vì đường xa, đèo dốc, mà vì ngại gặp lại màu sương năm cũ. Nó làm tôi nặng đầu và nhắc rằng trái tim vẫn còn đau.

15/10/2021

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

MÁ YÊN TÂM, HẾT DỊCH CON SẼ TRỞ VỀ

 

 

1

Hôm gặp ở trường, T nói:

-         Em đậu học viện thanh thiếu niên thầy ơi!

-         Chúc mừng em

2

Nhớ lại cách đây vài năm trước, đang học lớp 10 T nói:

-         Em nghỉ học thầy ơi, em lên Bạc Liêu làm công nhân

-         Sao không học hết lớp 12 tôi nói

-         Em không muốn học nữa

-         Tôi tiếc cho em

T đi làm công nhân được một năm. Năm sau em quay trở lại trường học lớp 10. Ba năm cấp ba trôi qua, T cố gắng học. Em chăm học. Học tốt và em tham gia phong trào đoàn thể. T tham gia các hoạt động Đoàn của thị trấn và khóm nơi em ở. Năng nổ, hoạt bát, tự tin trong cô học trò bé nhỏ.

3

Tôi biết T từ nhỏ. Khi tôi vào thị trấn biển dạy học. Lúc đó T năm tuổi. Chiều nào em cũng đến thánh thất Cao Đài ở thị trấn để công phu. Nhìn em mặc áo dài trắng trông ngộ nghỉnh  và dễ thương. Ba T là chức sắc trong thánh thất. Tôi hay vào thánh thất uống rượu và ăn cơm chay. Nói chuện với ba T và trưởng quản thánh thất.

4

Một chiều má T và T gặp tôi.

-         Gởi thầy mấy con khô ăn cho vui

Tôi cảm ơn. Tôi nghe má T nói với T.

-         Ông thầy đó tốt lắm. Ổng đàng hoàng lắm.

Ai nói thì tôi không tin. Má T nói thì tôi tin. Một người tật nguyền nuôi chồng nuôi con từ nghề vá lưới. Sao không tin? T viết văn viết về tấm lòng thương yêu của người mẹ mình. Cảm động quá!

5

Thành phố phong tỏa. T tham gia vào đội tình nguyện của trường để chống dịch. Vất vả nhưng vì tuổi trẻ nên em vui. Chú Ba mất. T buồn. Không về quê để thắp nhang.  Tôi bất ngờ. Chú Ba còn trẻ quá mà.

6

T viết thư về cho má. Má yên tâm, hết dịch con sẽ trở về. Dù T  biết. Má T buồn. Lo lắng cho con vì tình hình dịch ở thành phố. Bây giờ chỉ còn hai mẹ con nương tựa nhau. Ba mất. Má ở một mình ở quê cũng buồn. T biết. Vì sức khỏe cộng đồng, vì niềm vui cuộc sống, T nén nỗi buồn mất ba để làm thiện nguyện. T tự nói trong lòng: má yên tâm, hết dịch con sẽ trở về !!!

24/8/2021

 

 

 

 

 

 

 

 

 

QUÁN NHẬU CỦA THẦY

 

 

 

          Quán tàn, khách vãng, chủ quán trong cơn say ói mửa. vợ chủ quán chống  nạnh, tru tréo :

       - Nốc vào cho dữ cho chết…cho chết!

Tôi đứng bên hàng rào nhà đối diện, nên nghe tất cả.

Thầy Xuê là giáo viên dạy sử ở trường cấp ba huyện. ở một thị trấn nên thơ, yên bình và xinh đẹp nhất Cà Mau – thị trấn Thới Bình. Ngoài giờ dạy học, thầy nghĩ phải làm kinh tế thôi, không dạy kèm, phụ đạo, ôn thi... thì mở quán nhậu cũng là một cách làm tăng thu nhập gia đình . đôi lúc thầy nghĩ với ba mươi năm đứng lớp và quản lí, quen nhiều học sinh và phụ huynh. Mình chỉ cần nuôi vài con heo nọc phối giống cho cả thị trận này thì cũng sống khỏe. Nghĩ vậy mà thầy chưa làm. Mở quán nhậu phù hợp với văn hóa cốc chén ở miền Tây hơn. Người miền Tây tôn vinh bia rượu mà !

          Thầy Xuê người Quãng Nam, học đại học sư phạm Huế . thành tích sơ sơ ba mươi năm đi dạy của thầy là hơn ba mươi học sinh đạt giải quốc gia . thầy nhiều năm làm quản lí. Vua biết mặt chúa biết tên , thầy rất thông minh, hài hước, hóm hỉnh, dễ gần, giản dị. Đó là đặc tính của người thông tuệ, sâu sắc của người Quãng. Học sinh rất quý mến thầy. Phụ huynh rất kính trọng thầy. Thầy mở quán nhậu . quán đắt như tôm lụi Năm Căn. Quán mở ra. Thầy không bữa nào là không say. Học trò cũ gặp nhau ra quán. Phụ huynh gặp nhau cũng ra quán. Khách ở trên sở cũng ra quán của thầy. Gia đình có đồng ra đồng vào. Vợ thầy tươi hơn hớn. Cực nhọc nhưng vui! Cô vui thầy vui . thầy than: nhậu nhiều mệt quá!

Bàn 1: học trò: thầy làm với em một lon. Kết quả: ba lon

Bàn 2:đồng nghiệp : thầy làm với em một lon. Kết quả : hai lon

Bàn 3: phụ huynh : thầy làm với em một lon. Kết quả: hai lon

Tổng kết quả: n lon xỉn

Ngày nào cũng như vậy. Tháng nào cũng như vậy. Xỉn toàn tập.

          Đi đám cưới, gặp học trò cũ: nghe nói thầy mở quán, lát nhậu nghe thầy! Có thầy mới được à nha. Có mặt thầy thì hết tăng 1 ở đám cưới. Đi tăng 2, tăng 3  ở nhà thầy. Thầy không có mặt, trốn, là tụi em cài số de liền.

Nhà có sáu mết mặt tiền. Chia hai nửa ở nửa quán  thầy trốn làm sao được đây.Thầy tâm sự : không có sức để nhậu.

          Một thời gian sau, tôi nghe có tiếng nói:

- Tại bà mở quán nhậu nên tôi bị bênh bao tử

- Tại ông ham uống giờ đổ thừa cho tôi

- Thôi nghĩ bán quán nhậu cho khỏe coi

- Nghỉ thì nghỉ

          Theo kết quả điều tra sơ bộ các thầy ở Thới Bình mở quán nhậu sau một thời gian đều đóng quán. Các thầy ở Cà Mau kinh doanh quán nhậu đều tương tự. Lí do : chủ quán bệnh ... Kế hoạch làm giàu bằng kinh doanh quán nhậu của các thầy dẹp tiệm . Mục đích mở quán nhậu để kiếm tiền dưỡng già

bây giờ là đi trị bệnh.

Sông Đốc, 26/8/2018

 

 

 

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...