Thất vọng về em lắm phải không anh
Em_ đàn bà cũ , hai bàn tay trắng
Vào đời , không hoài bão , vô vọng
Chơi vơi , giữa dòng , không điểm tựa .
Nhếch môi , cười nhạt , sống vô hồn
Cứ ngông nghênh
Đoạn đường dài ta bước...
Đôi chân vô cảm bởi đá dâm
Và em _ người đàn bà cũ
Chông chênh trước bão giông
Sống chai lì như tảng đá mồ côi
Mặc ai khen chê hay cuộc đời chán ghét
Lạnh run khi đông đến
Bơ vơ giữa dòng đời...
Cứ ngông nghênh như kẻ chẳng biết buồn
Thầm trách Người gian dối
Lạc lõng _ nhận ra anh
Vẫn cánh bướm trăng hoa
Chẳng sao đâu
Em không trách anh mà
Bởi em vốn thế
Một người đàn bà cũ.
Lặng lẽ đếm thời gian trôi .

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét