MAI VỀ
Một mai về với cô đơn
Dấu chân du tử rũ trơn bụi đường
Hai vai rũn gánh vô thường
Đêm nghe hơi gió lại mường tượng thu
Nhớ ai tít tịt xa mù
Muôn ngàn cay đắng trừ bù đắng cay
Cõi chiều lạnh một bàn tay
Sầu len nắng quái đốt say chân trời
Mai về khóa họng chôn lời
Mặc cha thiên địa rối bời, giả chân
Ngàn năm một giấc phù vân
!
EM NGÀN NĂM VẪN NHƯ MÂY XỨ NÀO
Nhón chân qua khóm địa đàng
Tôi tìm em giữa hàng hàng quỷ ma
Trước sau sực nức ta bà
Chắt trong gạn đục , nõn nà còn đâu?
Làm sao đong đếm tủi sầu
Một dòng sông vạn nhịp cầu chông chênh
Xứ nào con nước nổi nênh
Ráng chiều bầm những bồng bênh kiếp người
Tôi vo viên những nụ cười
Thả trôi theo vạn rạc rười mộng mơ
Xòe tay mười ngón xác xơ
Vét tàn thiên địa , còn trơ phận bùn.
NHỚ NGƯỜI TÔI ĐỂ MUÔN LỜI GIÓ BAY
Thưa em đây xứ lưu đày
Giời lưng lửng nhớ, đất dày dày thương
Tôi quỳ vái lạy mười phương
Cho mưa buồn chớ vấn vương muôn trùng
Thưa em đây chốn tận cùng
Chát chao nước mắt mịt mùng đức tin
Tháng ngày tôi đứa ăn xin
Chìa tay rặt những muộn phiền đắng môi
Thưa em đây cõi mồ côi
Tình người thường bạc hơn vôi, ước gì?
Chưa về đã lại thèm đi
Càng nêm nếm càng phân ly mặn nồng
Thưa em đây bến lộn sòng
Bụi đường cũng quặn nỗi lòng đầy vơi
Cánh buồm luân lạc ngoài khơi
Càng trông càng bặt tăm hơi đất liền…
MỘT MAI
Một mai nếu vắng thằng tôi
Cõi trần liệu có mồ côi ít nhiều?
Những khi nắng sớm, mưa chiều
Thời gian còn nhắc bao điều trở trăn?
Vườn xưa cỏ để chai cằn
Gác buồn con nhện muộn mằn dệt tơ
Đêm suông lá rụng bơ thờ
Mưa chầm chậm nhịp hững hờ gió hoang
Còn chăng những mắt đèn vàng
Đợi chờ tôi với muôn vàn thực hư?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét