KHẮC KHOẢI
Chuyện của chúng mình đã hết thật rồi phải không anh
Vạt nắng muộn cuối chiều loang khiến lòng em chòng chành khắc khoải
Con phố quen từ nay thiếu bóng dáng một người làm em buồn tê tái
Nghe xao xác tiếng gió trở mùa...hoang hoải giọt thời gian
Trăng thượng tuần chênh vênh ... Ánh sao đêm rơi rớt giữa đại ngàn
Làn sương mỏng níu mảnh trăng lá lan khiến đêm tàn vụn vỡ
Em lắng nghe tiếng chuông ngân giữa muôn trùng lá đổ
Chợt thấy trong tim da diết nhớ thương người
Em biết tìm anh ở chốn nào để lòng bớt chơi vơi
Hai nỗi nhớ ... Hai phương trời xa thẳm
Khoảng cách vô hình đưa chúng ta xa xôi ngàn dặm
Nghe thổn thức nghẹn ngào ... Dòng lệ đẫm bờ mi
Em chẳng nuối tiếc đâu khi đã trao anh giấc mộng tuổi xuân thì
Duyên đến rồi đi ... Đời hợp tan ... Mối tình si cũng đến hồi ly biệt
Kỉ niệm xa rồi... Còn đọng lại trong nhau những ân tình tha thiết
Em gói ghém nỗi buồn trong từng trang viết gửi về anh
Giấc mơ xưa... Mình hẹn hò nhau xây đắp dệt mộng lành
Niềm hạnh phúc chung đôi ... Ngôi nhà nhỏ rộn tiếng cười con trẻ
Bếp lửa mùa đông sẽ không còn quạnh quẽ
Nhưng tất cả đã xa rồi... Chỉ còn lại một mình trong khoảng trống đơn côi!
Ngày 24/8/2020
Đặng Hà Thi

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét