HẠT BỤI
Họ sinh ra từ cỏ nhưng họ lại nghĩ mình là dòng dõi của mặt trời. Nhiều khi sống cô độc trong màn đêm tăm tối họ cứ ngỡ xung quanh họ đang là bình minh. Cứ thế họ hồn nhiên chìm đắm trong hoang tưởng của chính mình.
Một lần nọ, vào lúc chập choạng, một người lạ từ phương xa đến, trên mình khoác tấm áo choàng cũ nát.
Họ hỏi :
-Anh tìm ai, anh cần gì, anh đến từ đâu?
Người lạ đáp :
-Tôi từ bên kia ngọn đồi , tôi muốn gặp những kẻ sống trong suốt như loài sứa chẳng nghĩ suy chẳng muộn phiền.
-Ồ nếu vậy anh tìm đúng nơi rồi đó.
Người lạ ở lại và được đối đãi như thượng khách. Người lạ tìm mọi cách tuyên truyền cho họ về miền đất của sự văn minh và nơi đó con người luôn làm chủ chính mình. Nhưng càng nói lại càng như muối bỏ biển.
Sau một thời gian ở lại miền đất của hạnh phúc ảo người lạ không còn nhận ra mình là ai, rồi một ngày gã phát điên.
Gã vứt bỏ tấm áo cũ kỹ, móc bộ não của mình ném ra đường cho chó nhai. Gã thấy mình bay như chim. Tâm hồn phát sáng như dạ quang. Gã thấy mình là mặt trời.
Rồi gã chết trong một đêm đầy mưa gió vì kiệt sức sau nhiều cuộc thác loạn. Hồn gã hóa thành hạt bụi men theo gió bay về miền đất cũ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét