Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

VĂN HÓA THỜI ĐẠI LOẠN

VĂN HÓA THỜI ĐẠI LOẠN

HNB: Nhân dân Việt Nam phải chịu khổ nạn đến bao giờ vì ngày đêm mướt mồ hôi trên đồng lúa, trong nhà máy, khắp các nơi gian lao cực nhọc để đóng thuế nuôi bọn báo cô văn hóa, háo danh tự sướng đến ngất trời! Về nghiên cứu có Nguyễn Lân viết đâu sai đấy, tự phong giáo sư; Lê Xuân Đức đạo văn Tàu; về thơ có Hoàng Quang Thuận đạo thơ Yên Tử bỏ tiền hội thảo dự giải Nobel; Phạm Đương đạo văn Giờ thứ 25 của Ru Ma Ni, theo bưng bô cho Thanh Thảo được Hội Nhà văn xé rào chiếu cố suất giải "kèm trẻ em"; Thanh Thảo biệt danh thơ cứt đái, Trường ca chân đất thối mùi 5 Trì gãi háng, chạy giải số 1 Việt Nam ép Hội Nhà văn chi mỗi tên 20 triệu; Văn Chinh lái trâu đa cực và đĩ điếm; Tử Quốc Hoài thua văn học sinh lớp 6, tả khu vườn mùa hè người đọc tưởng tả bãi rác mùa đông; Vũ Khiêu viết văn bia Nghệ An dán đè lên thơ chống Tàu của Hồ Chủ tịch... 
Các sự việc trên được các nhà văn, nhà thơ, nhà nghiên cứu lý luận phê bình chân chính như Trần Mạnh Hảo, Nguyễn Quang Lập, Nguyên Hải, Nhật Tuấn, Chu Lai, Nguyễn Hoàng Đức, Đỗ Hoàng, Nguyễn Xuân Diện,Y Ban, Hoàng Tuấn Công, Nguyễn Tường Thụy, Phạm Thành, Thạch Minh, Trần Mỹ Giống, Vũ Đình Ninh, Thạch Đà, Phạm Ngọc Cảnh Nam... vạch trần suốt mấy năm nay, làm cho nhân dân Việt Nam cũng được an ủi phần nào vì trời còn có mắt. Nhưng bọn báo cô văn hóa vẫn tiếp tục trò bòn rút ngân sách, tô son trét phấn cho những gương mắt trơ trẽn không biết xấu hổ! 
Một đại diện nhân dân Quảng Ngãi, bút danh Khoai Lang đã viết: "Em Thanh Thảo cách tân ra cứt đái, phân, con kẹt…Em Phạm Đương cách tân ra “đếch”, đù má, đạo văn…Quảng Ngãi cách tân xây dựng ra cái cầu tiêu cho học sinh miền núi giá 6 triệu thanh toán 600 triệu… Chúng nó ăn từ háng nhân dân ăn lên. Chúng nó cách tân kiểu viết báo ca ngợi lãnh đạo tỉnh, bữa nay phỏng vấn, bữa mai trò chuyện, bữa khác ghi chép lời vàng ngọc của anh 2 anh 3 anh 4 anh 5, rồi tương lên báo Thanh Niên, báo Lao Động, các ảnh sướng cho ít cơm thừa canh cặn về nuốt. Lợi dụng quen biết, dùng quyền lực của mấy ảnh, rỉ tai mấy ảnh làm tán gia bại sản những kẻ không cùng phe cánh văn nghệ lợi ích nhóm của mình. Bao nhiêu doanh nghiệp không “chung chi” cho Thảo Đương đã bị đòn vu khống phá sản. Đã phận ăn cơm thừa canh cặn, còn lên mặt với anh chị em văn nghệ khó khổ, chửi họ như tát nước nếu họ không ca ngợi mình tài giỏi. Dùng khổ nhục kế kêu gọi các tiến sĩ sâu bọ về hút máu nhân dân, để các Tiến sĩ sâu bọ viết bài ca ngợi mình. Đó là toàn bộ cách tân rùng rợn của Thanh Thảo Phạm Đương. Mấy mươi năm ném đá giấu tay, nịnh trên nạt dưới, thọc gậy bánh xe, ba que xỏ lá, sự nghiệp văn nghệ báo chí của Thanh Thảo Phạm Đương được xây trên xác đồng đội. Mỗi thằng bao nhiêu lô đất, nhà cửa, xe hơi…, không lưu manh lấy đâu ra thứ của cải phi nghĩa ấy. Nhân dân oằn lưng trước cơn nhũng lạm của bọn chúng, tóm lại cuộc hành nghiệp của chúng quá tàn độc trời không dung đất không tha người người đều căm giận!"
Tổ quốc lâm nguy, sơn hà nguy biến, bọn báo cô văn hóa cũng bưng tai bịt mắt đi kiếm danh hiệu, giải thưởng và bày ra trò mừng thọ, tế sống!

Thư giãn cuối tuần: CỤ VŨ KHIÊU VẬN ĐỒ MÃN THANH MỪNG THỌ TRĂM TUỔI

21/09/2014 1 PHẢN HỒI

Cháu Tễu
Theo Blog Tễu

HH -  Blog Hahien đã phải cân nhắc rất lâu, đã định không đăng lại bài này  khi có còm sĩ trên trang Tễu bình đại ý dù sao người ta cũng gần trăm tuổi rồi… Lẽ thường thì đúng là như vậy.  Nhưng rồi lại nghĩ “người ta” là “anh hùng”, là “Đương đại quốc sư” cơ mà, là  “người của công chúng” rồi, đâu phải “người thường” để có thể phải áp dụng những “quy tắc miễn trừ”  được gọi là “lẽ thường” ấy. Vả lại khi đã chọn “văn chương chữ nghĩa” làm sự nghiệp thì tuổi tác dù lớn dù nhỏ thì cũng chỉ nên là chuyện… nhỏ như nhau. Nên lại quyết định đưa lên đây cho nó công bằng…

Copy of vukhieu1
Nam Định, Hà Nội và một số nơi vừa tưng bừng tổ chức lễ Mừng thọ Cụ Vũ Khiêu tròn 100 tuổi. Cụ là Giáo sư, là Anh hùng Lao động thời Đổi Mới (2 lần), được vua biết mặt, chúa biết tên.
Tuy nhiên, lễ mừng thọ cụ Vũ Khiêu lại đã gây xôn xao dư luận, trước hết là vì cụ chưa đến tuổi 100, và vì sao cụ lại cho tổ chức sinh nhật mừng thọ sớm đến 2 năm như vậy? Cụ biết thời thế chăng?

photo
Rồi người ta vô cùng ngỡ ngàng khi cụ ăn mặc bộ đồ Mãn Thanh (đi với quần Tây) trong buổi lễ mừng thọ trang trọng, hoành tráng, do Tỉnh ủy, UBND tỉnh Nam Định quê cụ tổ chức:
10626559_1550964635123180_3037758666751600650_n

10647155_815086791845299_3584309405913748404_n
Ta phát hiện ra là cụ đội Mũ Tàu, mặc Áo Tàu, nhưng mặc quần Tây trong bức ảnh dưới đây:

vukhieu

Về sau, qua một người con cháu của cụ, ta biết rằng, khi đi dự lễ Mừng thọ, cụ chỉ đội cái mũ thôi, chứ không vận cả bộ đồ ngủ vương giả như thế này:
10685605_357279657770957_2763565138334633891_n
Nói thật, nó chỉ là cái mũ nhưng mà như thế thì cụ bỉ mặt người ta quá!
Cụ Vũ Khiêu có những bộ đồ hoành tráng, và đã từng làm mẫu theo kiểu vua chúa có thị nữ đứng hầu như thế này:
1510757_714846211903990_4915946892151495182_n
Cụ Vũ Khiêu phúc lộc đề huề, con cháu đều được cho ăn học đầy đủ, có người là Phó giáo sư, là Tiến sĩ, và hiện tại cụ luôn có 6 thạc sĩ giúp việc. Thế mà chẳng đứa con, đứa cháu, đứa học trò nào nó hiểu ra là không nên mặc bộ đồ như thế đến một lễ trọng như vậy.
Mùa đông năm xưa, Ông Nguyễn Minh Tường, là Phó Giáo sư Tiến sĩ Sử học đến chơi. Ông Tường khoe là anh em kết nghĩa của Cụ Vũ Khiêu vẻ đắc ý lắm. Ông Tường khen Cụ Khiêu là bậc học giả minh mẫn, tinh tường. Tôi đã nói với ông Tường rằng: Cụ Vũ Khiêu là một người hiếm có trên đời, cụ có đủ NGŨ PHÚC: Phú (giàu, có đến mấy cái nhà), Quý (sang, Sinh nhật mà có nguyên thủ đến chúc tụng), Thọ (sống lâu), Khang (Khỏe mạnh), Ninh (yên ổn). Nhưng mà cụ trước sau KHÔNG PHẢI LÀ HỌC GIẢ. Cụ Vũ Khiêu trước sau chỉ là một nhà tuyên huấn, và là nhà tuyên huấn có học nhất trong đám tuyên huấn.
Còn Vũ Khiêu có đánh Nhân văn Giai phẩm, đánh Xét lại, đánh CCRĐ không, thì chắc là phải đợi các nhà sưu tầm và biên khảo.
Nhân dịp sinh nhật mừng thọ cụ Vũ Khiêu, nhớ lại mấy “thành tích” của cụ:
1- Sửa gia phả, thừa nhận gốc Tàu 2- Bỏ họ Đặng lấy họ Vũ 3- Đề xuất hoa Mào gà làm Quốc hoa 4- Giáng bút đình Bình Đà 5- Viết văn bia Ngã Ba Đồng Lộc và các bia khác 6- Cổ súy cho việc phá nát Truyện Kiều 7- Mặc đồ Tàu, dùng đồ Tàu quá đáng 8 – Cụ không biết cữ Hán mà lại dám dịch lăng nhăng cái ấn đền Trần ở Hưng Hà Thái Bình.
Ngày cuối tuần trời cứ chập chờn mưa gió, xin đăng lại bài Tễu cãi Cụ Vũ Khiêu về đề cử hoa Mào gà là Quốc hoa:
Vụ chọn Quốc hoa, cụ Vũ Khiêu – một nhà tuyên huấn lão thành tuổi ngoài chín chục cũng quan tâm rất hăm hở. Không hiểu cụ có duyên có nợ gì với hoa Mào Gà mà cụ lại toan đề cử HOA MÀO GÀ làm Quốc hoa. Mặc dù cụ là bậc già cả trong giới bút mực, cánh phóng viên vẫn căn văn cụ xem tại sao cụ chọn hoa đó làm Quốc hoa. Thì đây, ý cụ thế này:
Hoa mào gà có điều gì đặc biệt mà ông muốn nó trở thành Quốc hoa?
Hoa mào gà được trồng nhiều ở nông thôn, gần gũi với người dân. Hoa tượng trưng cho con gà trống, được yêu quý trên đất nước ta. Trong dân ta có câu “Xưa nay gà trống vẫn anh hùng/ Cất tiếng chào đời thế giới rung”. Sáng sớm gà trống cất tiếng gáy, gọi mọi người thức dậy và làm rung động cả thế giới.
Hình tượng gà trống tiêu biểu cho một khí thế anh hùng. Bất cứ con vật nào xâm chiếm lãnh thổ, nó đều chiến đấu bảo vệ đến cùng. Trong một đàn gà thì gà trống bao giờ cũng đứng đầu đàn, nếu nó kiếm ăn được, nó đều kêu gọi đàn gà con, gà mái đến ăn. (Nguồn: Khampha.vn).
Cháu là Tễu, xin phản biện cụ tý, cụ nhé:
1-  Cụ bảo: “Hoa mào gà được trồng nhiều ở nông thôn, gần gũi với người dân”. Cụ nói thế nào chứ, quê cháu và nhiều nơi cháu đi qua, chẳng mấy khi gặp hoa mào gà.
2-  Trong dân ta có câu “Xưa nay gà trống vẫn anh hùng/ Cất tiếng chào đời thế giới rung”. Câu này cháu cũng chưa nghe thấy bao giờ!
Cháu chỉ thường nghe câu này: Kiếp sau xin chớ làm người Làm con gà trống sống đời tự do Sáng ra thì gáy o…o…Suốt ngày đạp mái khỏi lo trả tiền Đến chết cũng  sướng như tiên Thiên hạ cung kính đặt lên bàn thờ
3- Cụ bảo: “Sáng sớm gà trống cất tiếng gáy, gọi mọi người thức dậy và làm rung động cả thế giới”. Cụ đúng là nhà tuyên huấn đại tài, và được phong đến giáo sư và 2 lần Anh hùng lao động thời đổi mới quả không sai!
Có độc giả mách cháu: Ngạn ngữ thế giới có câu: “Con gà tưởng trời sáng là do tiếng gáy của mình” để chỉ những người dốt mà tự phụ.
4- Cụ bảo: “Trong một đàn gà thì gà trống bao giờ cũng đứng đầu đàn, nếu nó kiếm ăn được, nó đều kêu gọi đàn gà con, gà mái đến ăn”. Câu này thì cháu phản biện đến cùng.
Vì hồi cháu mới về cơ quan, đang tuổi trai tơ các bác các chú có nói với cháu chuyện này, như thế này cơ: Gà trống rất khôn và cũng rất kiêu. Mỗi khi trông thấy mấy ả gà mái đằng xa. Hắn lười đến nỗi không thèm chạy lại, mà cứ đứng nguyên một chỗ, cúi xuống mổ một hòn sỏi, kêu toáng lên: “Thóc thật! Thóc thật!”. Đám gà mái nhẹ dạ, chạy lại, thế là chàng….hành sự luôn, chạy đằng trời.
Nói thật, cháu không quan tâm đến ba cái chuyện vớ vẩn do bọn Văn Thể Du đưa ra đâu! Nhưng cụ mà đề cử Hoa Mào gà làm Quốc hoa là cháu phản đối lắm. Dân ta phải biết sử ta. Cái gì không biết thì ra Gu Gờ. Cháu vô cũng hãi hùng khi “sớt” chữ “mào gà”, vì nó ra thế này “Mào Gà“. Eo ôi! Khiếp quá cụ ạ! hi hi…iiii
Cụ với hoa mào gà có duyên tiền định thế nào với nhau, thì cháu không biết! Nhưng mà giả sử có thì cũng xin cụ đừng vì thế mà thiên ái hoa mào gà mà làm khổ chúng cháu, sau này nó là Quốc hoa thật, đi đâu cũng gặp phải “mào gà”, “mào gà” ….thì khổ lắm, cụ ạ!
Cụ già rồi, chuyện hoa lá, cụ cứ để anh em bọn cháu bàn, cụ nhé!
Cháu Tễu
Bác nào vẫn còn muốn tìm hiểu về Cụ Vũ Khiêu, xin xem thêm loạt bài này:

Xuân Ba: CHỜN CHỢN VĂN BIA THỜI ….@ 

NHÀ VĂN NGUYỄN QUANG THÂN LÊN TIẾNG VỀ VỤ SỬA TRUYỆN KIỀU 

Chu Giang Phong: THƯ GỬI ÔNG VŨ KHIÊU 

Thư giãn cuối tuần: VĂN ĐÀN ĐỊA PHỦ BÀN VIỆC TRẦN GIAN, MẮNG VŨ KHIÊU 

Tạp luận – VIỆC TRÁI ĐẠO LÝ KIỂU GÌ CŨNG CÓ THỂ 

Thế Anh: SAO ÔNG VŨ KHIÊU LẠI NỐI GIÁO CHO VIỆC SỬA TRUYỆN KIỀU VÔ LỐI 

Ô HÔ! GIÁO SƯ AHLĐ VŨ KHIÊU TỪ CÕI TIÊN VỀ GIÁNG BÚT Ở BÌNH ĐÀ 

Thư giãn cuối tuần: THƯA CỤ, CỤ CÒN LÀ MỘT BẬC THẦY VỀ P.R

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...