Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

NHÂN CHUYỆN NHÀ BÁO BỊ TƯỚC THẺ

CHUYỆN XƯA - NAY MỚI NÓI - KỲ 70 - Nhân chuyện nhà báo bị tước thẻ…

             
      Ở  đâu không biết, chứ ở VN, với mọi người, quan trọng nhất là…cái thẻ.  Các em gái miệt vườn muốn đổi đời bằng lấy chồng Đài Loan, lên thành phố xin  vào các Công ty nước ngoài bán sức lao động với giá rẻ mạt, thậm chí đứng đường bị bắt vào đồn…nhất nhất đều phải có thẻ chứng minh nhân dân, tức thẻ “chứng minh” rằng mình là “nhân dân” chứ không phải Việt kiều “vượt biên” từ Mỹ trở về. Các bác xe ôm, người đi xe máy…nhất nhất đều phải có thẻ lái, thẻ chủ quyền xe, thẻ bảo hiểm…nếu không muốn thực hiện thủ tục “đầu tiên” với cảnh sát giao thông.
           Thôi thì khỏi bàn tới các loại thẻ “nhạy cảm” như thẻ Đảng, thẻ Đoàn,thẻ đại biểu quốc hội, thẻ công an…riêng các nhà báo, quan trọng bậc nhất cũng vẫn là…cái thẻ, không có nó thì khỏi  ưu tiên qua phà, khỏi miễn phí qua trạm giao thông và nhất là khỏi nhận phong bì ở các cuộc họp ra mắt hoặc tổng kết , giới thiệu sản phẩm của các công ty, không có nó thì hết chuyện hù doạ để ăn tiền “bảo kê” mấy anh doanh nghiệp tư nhân, hết chạy “xin” quảng cáo vốn là nguồn thu nhập không thua trúng số, hết chạy tới lấy tin , chụp hình tại các vụ cháy nhà, xe cán người, cảnh sát bắt ma tuý, hiện trường các vụ cướp của giết người…
Thẻ nhà báo đối với nhà báo quan trọng như thế bởi vậy một khi bị Nhà nước “rút thẻ”, các nhà báo thật chẳng khác gì con chiên bị rút phép thông công. Vậy thì ai là người có cái quyền “to tát” đến như thế ? Xin thưa rằng chẳng cần tới quý Bộ trưởng Bộ văn hoá thông tin , chỉ cần Ngài Cục trưởng Cục báo chí đặt bút ký là nhà báo bị …rút thẻ như chơi. Vậy thì quý Cục trưởng từ xưa tới nay đã hạ bút ký lệnh rút bao nhiêu cái thẻ nhà báo rồi. Cái đó thì chính đồng chí Đỗ Quý Doãn cũng chịu chẳng nhớ được , chỉ mấy anh nhà báo Trần Mai Hạnh,Hoàng Long, Quang Thắng… bị lôi ra toà về tội “ăn tiền”  Năm Cam  hiển nhiên bị “rút thẻ “ lẽ đương nhiên.
 Thế còn số nhà báo bị rút thẻ vì phạm vùng “cấm bay”, mó dế ngựa vào chỗ “nhạy cảm chính trị” thì có ai không ? Tất nhiên là có chớ, nhiều là khác, nhưng Cục báo chí chẳng nói ra ai biết được. Hồi đó có nhà báo Duy Chiến, phóng viên báo Nông nghiệp Việt Nam vì viết bài moi móc đồng chí Ut Phương, Chủ tịch tỉnh Bình Dương “bảo kê” cho Hoàng “lựu đạn” – con yêu râu xanh , nỗi kinh hoàng của chị em bán quán dọc xa lộ Đại hàn, đồng chí Chủ tịch còn tổ chức cưới chồng cho con gái mà khách khứa lên tới …3000 người được mời dự đại tiệc và tiền “phong bao” lên tới vài tỷ, trên 500 xe đời mới đỗ kín mấy phố . Đến khi báo đăng ra, đồng chí Út Phương cho lính thu sạch số báo và kiện ngược lại nhà báo Duy Chiến là…vu oan giá hoạ cho lãnh đạo. Thế là thẻ nhà báo của Duy Chiến bị Cục trưởng Đỗ Quý Doãn ký lệnh thu hồi cái rụp, mãi 6 tháng sau mới trả lại thẻ cho đương  sự kèm vài câu an ủi “ nhà báo cần rút kinh nghiệm”.
           Nhà báo bị “rút phép thông công” nữa là phóng viên văn hoá văn nghệ báo Người Lao động, thường trú tại Càmau vì bài viết “ Kính gửi ông Trần Mạnh Hảo” đăng trên báo Văn Nghệ trẻ số ra gần đây. Thư viết :
        “Lạ thật, ông là một nhà thơ thì cứ lo làm thơ, cứ hướng tâm hồn mình vào trời trăng mây nước và . . . em cho nó thanh thản, ai lại mang nỗi ức chế về ba cái chuyện SGK của mấy ông Bộ Giáo dục làm gì, không khéo lại mất ăn mất ngủ, mà cũng may cho ông là bọn Năm Cam nó đang ở trong tù, nếu không coi chừng ông toi mạng.”
       Đọc qua thì chưa thấy, đọc lại mới thấy nhà báo xỏ xiên “mấy ông Bộ giáo dục” chơi sát ván, thuê đàn em Năm Cam xin “tí huyết” ông Trần Mạnh Hảo cũng nên. Và chẳng riêng gì “mấy ông Bộ giáo dục, bài báo cũng vạch trần nhiều ông Bộ trưởng khác cũng nhăm nhăm lập dự án để móc tiền tỷ của Nhà nước :
       “Người ta bảo ông  người thực dụng, hay nói đến chuyện tiền nong.Hàng tỷ đồng được ông nhắc đi nhắc lạiNhưng ông phải biết thông cảm,làm Bộ trưởng, Thứ trưởng mà không biết lập ra dự án nầy dự án nọ để đầu tư thì lấy gì để nuôi cả một . . . bộ máy, lấy gì để lo cho tương lai con cháu lúc về hưu. Đó là nỗi “bức xúc” chung của nhiều Bộ trưởng chớ không riêng gì ngài Bộ trưởng GD-ĐT kính mến của chúng ta.”
     Bôi bác như vầy thì còn gì là uy tín của Chính phủ Cộng hoà XHCN Việt Nam khi có “ nhiều ông Bộ trưởng” chỉ bức xúc lập dự án để lấy tiền nuôi bản thân mình và nuôi tay chân, lo cho con cháu ? Rồi như sợ rằng chửi “nhiều ông Bộ trưởng chung chung như thế thì rồi ông nào cũng nghĩ :” chắc nó chừa mình ra”, tác giả điểm mặt, gọi tên cụ thể :
        “ Cái dự án cải cách SGK mà ông chửi bới thậm tệ ấy thật ra cũng chỉ vài chục tỷ đồng là cùng, chưa bằng năm mươi phần trăm cái cảng cá mà Bộ Thuỷ sản vừa xây xong cách nay hai năm ở Cà Mau…”
          Thế là rõ nhé, Ngài Bộ trưởng Bộ thuỷ sản “lập dự án” xây cảng cá chỉ để mà :
         “…góp phần tích cực cho chiến lược …an toàn giao thông vì có nơi cho … trẻ con đá banh, giải quyết được tình trạng hỗn loạn giao thông do trẻ con có thói quen đá banh ngoài đường…”
      Mà chẳng phải có một cái cảng cá xây xong chỉ để cho con nít đa banh mà còn có nhiều cái nữa :
         “Tôi chưa có điều kiện để tìm ra số liệu trên cả nước, nhưng riêng đồng bằng sông Cửu Long thì đã có ít nhất năm cái bãi tha ma như thế được gọi là cảng cá, ước tính tiêu tốn khoảng vài trăm tỷ đồng, mà thực trạng xây dựng cơ bản của nước ta hiện nay thì ông quá hiểu, nó không đơn giản như cái chuyện in sách giáo khoa để ông có thể đếm được từng trang mà tính toán…”
Mà chẳng riêng gì Bộ thuỷ sản xây cảng cá, Ngài  Bộ trưởng Bộ nông nghiệp và phát triển nông thôn xây “đê điều” cũng chẳng kém gì bên Bộ “bạn” xây cảng cá . Nhà báo cho biết :
Tôi không hiểu dựa trên cơ sở khoa học nào để người ta lập ra cái gọi là Dự án ngọt hoá bán đảo Cà Mau, có nghĩa là để dẫn nước ngọt từ sông Hậu về bốn tỉnh vùng nước mặn như Cà Mau, Bạc Liêu, Sóc Trăng, Kiên Giang với tổng số vốn là một ngàn bốn trăm tỷ đồng để rồi cuối cùng trở thành chuyện ném tiền qua cửa sổ bởi vì kết quả của dự án chỉ làm đảo lộn môi trường sinh thái “
Chuyện này ông nhà báo chưa viết rõ là hệ thống đê này dân đã…phá bỏ hết để nuôi tôm, 1500 tỉ đồng đã trôi ra …vịnh Thái Lan. Hết đê, lại đến…đường. Ong nhà báo vạch áo cho người xem lưng  :
Nhưng thật ra, một ngàn bốn trăm tỷ đồng lãng phí cho dự án ngọt hoá bán đảo Cà Mau cũng chỉ là số tiền lẻ so với chương trình một triệu tấn đường với hai mươi sáu ngàn tỷ đồng cho bốn mươi mốt nhà máy đường trên cả nước mà hiện nay đang đứng trên bờ vực của sự phá sản…”
Hình như “xả chưa hết” , ông nhà báo còn quèo thêm chuyện “đê điều ở đồng bằng sông Cửu Long :
“Đó là những con số cụ thể, những công trình làm nghèo đất nước đang thách thức dư luận, chưa kể đến những công trình thoát lũ, ngăn lũ, vượt lũ ở đồng bằng sông Cửu Long đã ngốn hàng chục ngàn tỷ đồng mà lũ thì mỗi năm lại nghiệt ngã hơn, tai hoạ càng thảm khốc hơn, nghèo đói càng chất chồng hơn . . . trong khi người dân vùng lũ chỉ cần một bộ cột đúc để cất nhà cao, một chiếc xuồng, một tay lưới và một bè nuôi cá năm mười triệu đồng thì họ có thể làm giàu ngay trong mùa lũ.  “
 Vậy thì còn biết trông vào ai để “gỡ rối” chuyên thất thoát hàng ngàn tỉ của Chính phủ ? Trông vào ...quốc hội chứ còn ai ? Quốc hội là “cấp trên” chính phủ mà . Ấy thế mà tác giả bài báo giở giọng riễu cợt “cơ quan quyền lực cao nhất” của nhà  nước :,
Tôi xin lấy vài ví dụ nhỏ để ông nhà thơ thông cảm mà bớt đi cái sự nổi nóng của mình, mà đừng lớn tiếng xỉ vả ngài Bộ trưởng GD-ĐT trong lúc Quốc hội đang họp để bàn bạc nhiều chuyện quốc gia đại sự, trong đó hẳn có nhiều vấn đề nghiêm trọng liên quan đến nền giáo dục ưu việt của nước nhà.”
Và sau cùng, bài báo “đúc rút bài học kinh nghiệm” chung của các thành viên Chính phủ :
“làm Bộ trưởng mà không biết đẻ ra các dự án từ tỷ nầy sang tỷ nọ thì nhậm chức để làm gì, loại trừ những Bộ không thể xoay ra dự án thì người ta mới đầu tư quyền lực cho thế giới ngầm như ông Phạm Sĩ Chiến hay ông Bùi Quốc Huy.
Oi chao ôi, “khái quát” hình ảnh của các vị Bộ trưởng trong Hội đồng chính phủ đến như thế thì còn quý vị nào đứng ngoài chuyện “xoay dự án” nữa đây ? Thế là đã rõ, nhà báo chẳng qua chỉ là mượn cớ “Gửi thư cho ông Trần Mạnh Hảo” để làm một bản “báo cáo hoạt động của chính phủ “ trong các nhiệm kỳ của ông Thủ tướng Phan văn Khải  , một bản báo cáo “phản biện” hoàn toàn bản báo cáo ông Phó Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng mới đọc trong phiên khai mạc kỳ họp quốc hội mới đây. Chỉ tiếc “bản báo cáo tổng kết” của ông nhà báo chẳng được trình bày trong bất cứ hội nghị nào mà chỉ được in trên báo để …bà con đọc chơi.
  Hình như mượn danh nhà thơ Trần Mạnh Hảo cũng chưa đủ, ông nhà báo còn mượn thơ một nhà thơ Sàigòn để bày tỏ tâm trạng mình :
“  Ta sinh ra gặp buổi nhiểu nhương
Bất lương bàn luận chuyện hiền lương
Nho sĩ cúi đầu làm binh sĩ
Thơ quốc doanh cười cợt thơ Đường…”
Oi trời ôi, nghe nói sau khi đọc xong bài báo, ngài Bộ trưởng Bộ VHTT hồi đó là Phạm Quang Nghị đập bàn :” Võ Đắc Danh là cái thằng nào mà viết láo thế ? Tước ngay thẻ nhà báo của nó …”. Thế là ông Cục trưởng Đỗ Quý Doãn vội vàng xuống lệnh thu hồi ngay lập tức cái thẻ  đó kèm theo một cái công văn khiển trách nặng nề đồng chí Hữu Thỉnh, Tổng biên tập báo văn Nghê đã để “lọt” một bài báo “láo đến thế”.
Lại cũng nghe nói sau khi bị tước thẻ, nhà báo Võ Đắc Danh đã làm đơn khiếu kiện đi khắp nơi. Thôi ông ơi, con kiến còn khôn hơn ông, nó có kiện củ khoai bao giờ ?

NT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...