Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

"NHÀ THƠ" THANH THẢO ĐẠI BỊP BỢM HAY CHÚ HỀ LÔ TÔ TRONG SÁCH GIÁO KHOA

"NHÀ THƠ" THANH THẢO ĐẠI BỊP BỢM HAY CHÚ HỀ LÔ TÔ TRONG SÁCH GIÁO KHOA

Vừa qua, trên trang pro& contra, nhà văn Phạm Thị Hoài đã có bài viết sắc sảo LORCA NGUYỄN VĂN TRỖI, phê phán một cách hóm hỉnh “nếu em rớt, hãy chôn em với đề thi này” về việc cuộc thi đại học và cao đẳng 2014 ra đề về bài thơ Đàn ghita của Lorca của Thanh Thảo. Lập tức, nhiều trang mạng xã hội có bài viết: THANH THẢO NGOÀI CHẠY GIẢI CÓ CHẠY ĐỂ VÀO SÁCH GIÁO KHOA, CÓ CHẠY ĐỀ THI?, đặt vấn đề nghi vấn "nhà thơ vua chạy giải" có những động thái bẩn thỉu phía sau việc ra công quảng bá cho các tác phẩm thừa tính ẩu xị nhưng thiếu tính văn chương của mình. Sự kiện này tô đậm thêm cho sự kiện giải thưởng thơ Hội Nhà văn Việt Nam năm 2012 dành cho Trường ca chân đất mà các nhà lý luận phê bình gọi là "thi pháp gãi háng", "thơ cứt đái". Bỉ ổi hơn nữa, Thanh Thảo dùng sức ép của mình để Hội Nhà văn "kèm suất giải trẻ em" cho Phạm Đương, đệ tử ruột của ông ta đạo văn Rumani, mà cư dân mạng bình luận:"Đêm nghe Thanh Thảo đánh rắm ầm ào, Phạm Đương kêu thơm thơm-Ngày xem chân đất nói gì nịnh là đàn là sáo". Các nhà văn Tẩn Mạnh Hảo, Nguyễn Hoàng Đức, Đỗ Hoàng, Phạm Ngọc Thái, Vũ Trường Giang, Y Ban...có nhiều bài phân tích sắc sảo về mưu mô cũng như tầm thấp kém của các tác giả và tác phẩm chạy giải. Cụm từ "thơ chạy giải" bắt đầu khẳng định từ Trường ca chân đất của Thanh Thảo, Giờ thứ 25 của Phạm Đương, Đa cực và điểm đến của Văn Chinh...và suốt từ đó đến nay, thứ văn học "nước ốc""nước hến""nước cống" này bắt đầu dậy mùi xú uế trên văn đàn Việt Nam. Hôm nay, trên trang Tiền vệ có tiểu luận hết sức sắc sảo và công phu, cực hay của nhà văn Nguyễn Hoàng Văn mang tên Điệu tranh đấu của li-la, xin kính mời bạn đọc thưởng thức. 
Nhà văn Nguyễn Hoàng Văn, hiện sống tại Sydney, thành viên của ban biên tập tạp chí Việt (1998-2001) và Tiền Vệ (từ 2002). Tác phẩm đã xuất bản: Văn hoá, giới tính và văn học (California: Văn Mới, 2004).
Điệu tranh đấu li-la

Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2014

ĐỨA CON NGƯỜI LÍNH -TRUYỆN THẠCH ĐÀ

ĐỨA CON NGƯỜI LÍNH
            Một chiều trời mưa trong nhà trọ ông tư Uốt . Tôi Nhi và anh Trí ngồi uống rượu . anh Trí nói : Nhi đồng hương Phước Long xuống Sông Đốc bán vé số . Nhi vừa có trợ cấp chất độc da cam vừa bán vé số nuôi gia đình .Nhi rất hài hước , nói chuyện có trình độ lắm . Tôi quan sát Nhi đầu to ,mình to, chân tay ngắn cũn bằng nữa  người bình thường
          Nhi nói :cha anh là lính đánh Mỹ ở rừng U Minh Hạ thời chiến tranh . Sinh ra một bầy con chỉ có anh là út tật nguyền .Tình thương ông bà già dồn cho anh cả .Anh được đi học , học trung cấp sư phạm .Có làm thầy giáo một thời gian ,sau bao cấp do què quặt nên cho nghỉ. Anh có hai đứa con chúng thương anh lắm .Anh tếu táo :tụi nó là hai cánh tay nối dài của tui. Lai rai câu chuyện hào hứng thì vợ nhi về : bấn được không em nhi hỏi? Cũng được
         

ĐỨA CON NUÔI -TRUYỆN THẠCH ĐÀ

ĐỨA CON NUÔI
          1
          Hai vợ chồng Vỹ Thanh , ắm đứa con một tuổi từ ngoài bắc vào .làng xóm ai có hỏi về lai lịch đứa bé .Họ đều nói : xin ở ngoài bắc vô .làm giấy khai sinh đặt tên là Bảo .Nói vậy ai cũng biết nó là con của hai vợ chồng , vì sợ kỷ luật nên nói trớ ra là con nuôi. Hè năm ngoái thanh xin nghĩ dạy không ăn lương .về quê xin con
          2
          Hai vợ chồng là giáo viên và đảng viên ở một trường thị trấn .có hai đứa con gái , kinh tế khá giả nên muốn xin con trai cho nó có nếp có tẻ .bí quá nên về quê đẻ chui , xin nghỉ việc một năm không ăn lương.
         

TẤT CẢ LÀ CON SỐ KHÔNG -TRUYỆN THẠCH ĐÀ

TẤT CẢ LÀ CON SỐ KHÔNG
``       khúc một
         

Anh có căn bệnh mất ngủ . Mỗi đêm anh chỉ chợp mắt mười lăm phút rồi thức tới sáng .Anh uống thuốc nam ,thuốc bắc ,thuốc tây đều vô hiệu . Anh tập thể dục, thiền ,yoga ,uống sữa ,tắm nước nóng đều vô hiệu . Thôi thì sống chung với căn bệnh mất ngủ . trong cuốn quẳng gánh lo mà vui sống ,nhà tâm lý người Mỹ khuyên mọi người : mất ngủ không quan
 trọng ,lo lắng về sự mất ngủ mới sinh bệnh . Thôi thì không ngủ được thì đọc sách .sách văn chương ,sách tâm lý ,kinh phật ,anh đều ngốn ngấu . Anh đọc trên báo có ông nông dân ở Quãng Ngãi mất ngủ ba mươi năm ,nữa đêm thức dậy trồng rừng .rừng bạt ngàn vậy mới kì công ,biến bất lợi thành có lợi , điều mà không ai muốn vậy !
         

khúc hai
         

NHỮNG SAI LẦM TRONG BÀI "TRƯỜNG HỢP VÕ PHIẾN "CỦA THU TỨ

3000. KIỀU PHONG – NHỮNG SAI LẦM TRONG BÀI “TRƯỜNG HỢP VÕ PHIẾN” CỦA THU TỨ (1)

Posted by adminbasam on 27/09/2014
Kiều Phong
26-09-2014
DĐTK: Thu Tứ là bút hiệu của ĐTP, con trai thứ nhà văn Võ Phiến. Anh được cha mẹ và chính phủ Việt Nam Cộng Hòa cho đi du học từ nhỏ, trở thành một khoa học gia ở Mỹ. Anh là nhà văn có tài. Nhưng, như một số sinh viên du học của miền Nam, Thu tứ đền đáp lại cho miền đất đã nuôi dưỡng mình bằng một quả “thân Cộng” to đùng. Tháng 8- 2014, cái tâm địa phản phúc, vô ơn, “ăn cơm quốc gia thờ ma Cộng Sản” của Thu Tứ tràn ra đầu ngọn bút, trút lên chính thân phụ của anh. Thu Tứ viết một bài dài mạt sát nhà văn Võ Phiến về tội “chống Cộng”, “làm hại nước”. Sau đây là những lá thư nhà báo KP viết cho TT
—–
Nhà văn Võ Phiến tại nhà riêng. Hình: Huỳnh Ngọc Dân
Nhà văn Võ Phiến tại nhà riêng. Hình: Huỳnh Ngọc Dân
Cháu Thu Tứ,
Đây là những sai lầm trong bài: “Trường hợp Võ Phiến”:
1- Cháu lên án những người chống Cộng ở miền Nam là: rước ngoại bang Mỹ về để giữ cho đất nước tiếp tục bị chia đôi! và “nhà văn Võ Phiến đặt việc chống Cộng lên trên việc thống nhất đất nước.”
Không có dân miền nào ngu dại thích chuyện “đất nước bị chia đôi” đến độ hy sinh máu xương để giữ cái “chia đôi” cho bằng được. Quân dân miền Nam và bố cháu đặt việc chống Cộng lên trên hết là để bảo vệ vùng đất cuối cùng của Việt Nam nơi con người còn được sống như người, không lọt vào gông cùm của một loại chế độ bị cả loài người kinh tởm.

Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

Tầm vóc người Việt nhìn qua thế hệ Nhà Thơ Nhược Tiểu

Tầm vóc người Việt nhìn qua thế hệ Nhà Thơ Nhược Tiểu


Nhà phê bình Nguyễn Hoàng Đức suy tư: Sang thế kỷ 21 rồi, Việt Nam vẫn đứng tốp cuối của thế giới, nghĩa là về văn minh chúng ta đội sổ. Trong khi đó dân số nước ta tiến đến con số trăm triệu, đang leo vào tốp mười của cường quốc thế giới về dân số. Dân số thì cường quốc, văn minh thì còi cọc nhỏ bé, chẳng phải là một nghịch lý đáng thẹn thùng ư? Hay là chúng ta vẫn cứ đem những trang sử ngày xưa hoặc cái đáng yêu ảo giác vơ vào của quê cha đất tổ ra để trang trải cho sự thiếu hụt nhục nhằn này? Cụ thể, dân tộc Việt đang đứng ở vị trí nào? Một dân tộc muốn có tầm vóc vĩ đại, thì trước hết dân tộc đó phải trưởng thành, tức là nó phải thoát khỏi địa vị ấu nhi để lớn lên. Hơn thế tầng lớp trí thức của dân tộc, cũng là đầu não phải lớn lên trước hết. 


ĐỖ HOÀNG PHÊ BÌNH THƠ THANH THẢO

TRƯỜNG CA THANH THẢO THUA VĂN HỌC SINH LỚP 4 VÀ CUỘC CHẠY GIẢI HẬU QUẢ CỦA MỘT NỀN GIÁO DỤC GIAN DỐI
Trên trang Văn chương +, có bài viết của nhà thơ Đỗ Hoàng bình luận về Trường ca chân đất của Thanh Thảo, nhận định rằng thua cả văn học sinh lớp 4 tả người. Một bạn đọc bình luận "Hết khôn dồn dại, Thanh Thảo thành Thằng Thẻo...Cả cái lũ chấm giải...Chưa bao giờ trong lịch sử VN, lại có những quái văn - quái thơ được giải như thế này, hậu quả của nền giáo dục gian dối..." Thật xác đáng! Tại sao một nhà thơ như Thanh Thảo, cũng từng có danh, lại đến hồi viết tập Trường ca không có chút xíu gì đáng đọc, lại phe cánh với các Tiến sĩ thổi ống đu đủ rồi gây sức ép với BCH Hội Nhà văn để chạy cái giải đúp, hòng đặt một bước chân cáo vào ngôi nhà giải thưởng HCM. Cuộc mặc cả tính toán ghê rợn này phải khẳng định ở xứ An Nam khổ sở này, chưa hề thời nào có. Trong nhiều nguyên nhân, có lẽ nguyên nhân "hậu quả của một nền giáo dục gian dối" là hoàn toàn có lý.

NHÀ PBVH HẬU HIỆN ĐẠI ĐỖ HOÀNG NHẬN XÉT: “TRƯỜNG CA CHÂN ĐẤT CỦA THANH THẢO BỐC MÙI BÁC NĂM TRÌ GÃI HÁNG”

THƠ TRIỆU LAM CHÂU

Triệu Lam Châu

TÁC PHẨM THAM GIA TRẠI SÁNG TÁC
VĂN HỌC NGHỆ THUẬT PHÚ YÊN -  2014

Theo kế hoạch sáng tác năm 2014 đã được Uỷ ban nhân dân tỉnh Phú Yên phê duyệt, Hội Văn học Nghệ thuật Phú Yên đã tiến hành mở Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật ngay tại tỉnh nhà, thời gian từ 18/9/2014 đến 24/9/2014.Tham gia Trại sáng này có 38 anh chị em văn nghệ sĩ, bao gồm các chuyên ngành: Văn học – Âm nhạc – Nhiếp ảnh và Hội hoạ.
Sáng 18/9 sau phần khai mạc Trại viết (Có sự tham dự của Ban tuyên giáo tỉnh uỷ, cùng các vị lãnh đạo các cơ quan ban ngành và phóng viên đài, báo chí) – Nhạc sĩ, nghệ ưu tú Nguyễn Ngọc Quang, Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật Phú Yên đã trình bày công trình nghiên cứu của mình dày 80 trang A 4 về âm nhạc và văn hoá dân gian các dân tộc thiểu số miền Tây tỉnh Phú Yên. Đây là một công trình nghiên cứu âm nhạc dân gian rất công phu, có kèm theo nhiều  hình ảnh và video nhạc minh hoạ rất sinh động.
Sau khi nghe nhạc sĩ Nguyễn Ngọc Quang báo cáo khái quát về công trình nghiên cứu của mình, anh chị em văn nghệ sĩ đã phần nào lĩnh hội được những nét đặc sắc cơ bản về phong tục tập quán và văn hoá dân gian các dân tộc thiểu số tỉnh Phú Yên, để rồi từ sẽ có những cảm hứng sáng tạo mới về mảng đề tài này.
Trại sáng tác kỳ này được tiến hành với chủ đề: Chung tay xây dựng nông thôn mới.
Chúng ta đã biết tỉnh Phú Yên, ngoài các huyện ở duyên hải, đồng bằng, còn có ba huyện miền núi phía Tây là: Sông Hinh , Sơn Hoà và Đồng Xuân.
Trưởng Ban tổ chức Trại sáng tác VHNT phú Yên năm 2014 này là nhà văn Huỳnh Thạch Thảo, Phó chủ tịch Hội.
Ngày 19/9/2014 Đoàn văn nghệ sĩ của Trại sáng tác khởi hành lên huyện miền núi Sông Hinh để thâm nhập thực tế. Đêm ấy Đoàn tham gia giao lưu hội cồng chiêng với dân làng Buôn Lê Diêm và chung tay nhảy múa quanh đống lửa bập bùng. Thật là sôi động và ấm áp nghĩa tình.
Sáng hôm sau tham quan thắng cảnh hồ Trung Tâm ở thị trấn Sông Hinh, rồi tạt qua Sơn Định, Sơn Hoà thăm Nhà thờ Bác Hồ. Chiều 20/9 Đoàn đã trở lại thành phố Tuy Hoà với nhiều cảm xúc chứa chan và dự cảm mới cho những tác phẩm VHNT ra đời…
Đêm 21/9 Trại sáng tác tổ chức Giao lưu và giới thiệu tác phẩm đã phát hành trong hai năm 2013 – 2014. Tại buổi giao lưu này Triệu Lam Châu đã được mời đọc bài viết của mình trước công chúng, với tựa đề là: Chất phiêu bồng lãng du trong thơ Nguyễn Tường Văn.
Chiều ngày 24/9/2014 bế mạc Trại sáng tác VHNT Phú Yên. Tại lễ tổng kêt này Triệu Lam Châu cũng lại vinh dự được mời trình bày bài thơ mới của mình vừa sáng tác phục vụ chủ đề Chung tay xây dựng nông thôn mới. Bài thơ đã được tán thưởng nồng nhiệt của bạn bè văn nghệ sĩ hôm ấy.

Triệu Lam Châu xin trân trọng gửi tới bạn bè gần xa hai tác phẩm mới của mình, đó là bài thơ Mình anh bên hồ đêm nay và bài phê bình thơ Chât phiêu bồng lãng du trong thơ Nguyễn Tường Văn:



Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

PHẢI TRUY TỐ TỤI LÀM THẤT THOÁT TÀI SẢN NHÂN DÂN!

PHẢI TRUY TỐ TỤI LÀM THẤT THOÁT TÀI SẢN NHÂN DÂN!

Posted by phamtayson on 21/09/2014
 
 
 
 
 
 
Rate This

Cô gái Đồ long FB

“Sống trong lịch sử” là bộ phim được nhà nước đầu tư 21 tỉ, do NSND – ĐD Thanh Vân thực hiện; có nội dung ca ngợi chiến thắng Điện Biên Phủ và tướng Giáp. Trong hai tuần trụ ở Rạp Kim Đồng, ngay trung tâm Hà Nội, phim không bán được dù chỉ một vé. Một người bạn vừa nhắn tin, hổng biết đùa hay thật: “Làm vậy là có lỗi với vong hồn đại tướng, trong khi hơn 1 năm qua dòng nguời viếng mộ ông không ngớt. Chỉ cần 1/10 lượt nguời đó đi xem film là dư sức….ăn khách!”.
Còn đây là chuyện kể của nhà văn Nguyễn Văn Thọ.PHẢI TRUY TỐ TỤI LÀM THẤT THOÁT TÀI SẢN NHÂN DÂN!

VĂN HÓA THỜI ĐẠI LOẠN

VĂN HÓA THỜI ĐẠI LOẠN

HNB: Nhân dân Việt Nam phải chịu khổ nạn đến bao giờ vì ngày đêm mướt mồ hôi trên đồng lúa, trong nhà máy, khắp các nơi gian lao cực nhọc để đóng thuế nuôi bọn báo cô văn hóa, háo danh tự sướng đến ngất trời! Về nghiên cứu có Nguyễn Lân viết đâu sai đấy, tự phong giáo sư; Lê Xuân Đức đạo văn Tàu; về thơ có Hoàng Quang Thuận đạo thơ Yên Tử bỏ tiền hội thảo dự giải Nobel; Phạm Đương đạo văn Giờ thứ 25 của Ru Ma Ni, theo bưng bô cho Thanh Thảo được Hội Nhà văn xé rào chiếu cố suất giải "kèm trẻ em"; Thanh Thảo biệt danh thơ cứt đái, Trường ca chân đất thối mùi 5 Trì gãi háng, chạy giải số 1 Việt Nam ép Hội Nhà văn chi mỗi tên 20 triệu; Văn Chinh lái trâu đa cực và đĩ điếm; Tử Quốc Hoài thua văn học sinh lớp 6, tả khu vườn mùa hè người đọc tưởng tả bãi rác mùa đông; Vũ Khiêu viết văn bia Nghệ An dán đè lên thơ chống Tàu của Hồ Chủ tịch... 
Các sự việc trên được các nhà văn, nhà thơ, nhà nghiên cứu lý luận phê bình chân chính như Trần Mạnh Hảo, Nguyễn Quang Lập, Nguyên Hải, Nhật Tuấn, Chu Lai, Nguyễn Hoàng Đức, Đỗ Hoàng, Nguyễn Xuân Diện,Y Ban, Hoàng Tuấn Công, Nguyễn Tường Thụy, Phạm Thành, Thạch Minh, Trần Mỹ Giống, Vũ Đình Ninh, Thạch Đà, Phạm Ngọc Cảnh Nam... vạch trần suốt mấy năm nay, làm cho nhân dân Việt Nam cũng được an ủi phần nào vì trời còn có mắt. Nhưng bọn báo cô văn hóa vẫn tiếp tục trò bòn rút ngân sách, tô son trét phấn cho những gương mắt trơ trẽn không biết xấu hổ! 

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

'VIẾT RA ĐIỀU NÀY TÔI CŨNG XẤU HỔ"

CHUYỆN XƯA - NAY MỚI NÓI - KỲ 58 - Hội nhà văn của nước ta - KỲ 15




“viết ra điều này tôi cũng xấu hổ” .   
                                       

Ông nhà văn nào mà thành thực quá vậy ?
Xin thưa ngay, đó là nhà văn lớn, lão thành của văn học cách mạng Việt nam – nhà văn Nguyễn Khải – tác giả của hàng loạt tiểu thuyết 'vang bóng một thời", đặc biệt là cuốn "Gặp gỡ cuối năm" viết tại Sàigòn "bôi bác " họ hàng di cư vào nam hồi năm 1954.
Nguyên là ngày 19 tháng Năm mới rồi, Hội Nhà văn VIỆT NAM tổ chức rất to ngày kỷ niệm 50 năm thành lập Hội có mời một số nhà văn lão thành như Tô Hoài, Nguyễn Xuân Sanh, Nguyễn Khoa Điềm... lên sân khấu tặng hoa. Nhà văn Nguyễn Khải cũng nằm trong mấy ông có vinh dự này nhưng vì lý do sức khoẻ nên vắng mặt, tuy nhiên trước đó , để chào mừng 50 năm ngày thành lập Hội, ông đã  viết bài  " Chiến sĩ - Nghệ sĩ" đăng trên báo Văn Nghệ số ra ngày 5 tháng Năm  với cái điều "làm ông xấu hổ" nêu trên.
Ông xấu hổ về điều gì vậy ?
Trong bài viết " Chiến sĩ - Nghệ sĩ" nhân "xưng tụng' nhà văn Nguyễn Đình Thi , ông Nguyễn Khải đã 'xấu hổ"  thú nhận :" Sống trong giới hơn nửa thế kỷ mà đến tận bây giờ mới bỗng nhận ra cái chân dung đại diện, cái chân dung đích thực của giới mình..."
Hoá ra, sau cùng, cũng theo mốt 'cuối đời phản tỉnh" như mấy ông Chế Lan Viên, Tô Hoài...ông nhà văn Nguyễn Khải rốt cuộc cũng phải xì ra những lời than vãn về thân phận người cầm bút suốt đời theo Đảng như ông.

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014

NHƯ CÁNH VẠC ĐÊM - TRUYỆN THẠCH ĐÀ

NHƯ CÁNH VẠC ĐÊM
          1
          Ông ba Bụng là một trong những người giàu ở thị trấn à uôm . Ông nói : cái ông nghĩ trong đầu người ta đều biết , điều đó không quan trọng bằng cái ông biết người khác nghĩ trong đầu. Người ta nghĩ về ông ra sao ,mặc kệ! Cái quan trọng là người ta trong mắt ông như thế nào . Ông ba Bụng vừa giữ xe , vừa  buôn bán , vừa làm vuông . kinh tế ông khá lắm
          2
         

HAI NGƯỜI CHỒNG HAI BÊN CHIẾN TUYẾN -TRUYỆN THẠCH ĐÀ

HAI NGƯỜI CHỒNG HAI BÊN CHIẾN TUYẾN
           


                        Chị Út Chàng tần ngần đứng trước ngôi nhà cấp bốn. Do đồng đội chị quyên góp xây dựng nên. Nó tuy đơn sơ nhưng là niềm mơ ước của chị bao ngày qua .
Có chỗ che mưa tránh nắng trong cuộc sống mưu sinh. Chị hằng ao ước bao ngày. Giấc mơ này vượt quá tầm tay của chị . Nếu như không có nghĩa tình đồng đội. Nhà chị sơ sài ngoài cái tủ thờ , giường  nằm ,bộ bàn ghế nhựa để tiếp khách . Chị lấy tấm hình người chồng trước đưa lên bàn thờ và thắp nén nhang.
-         hình chồng sau của chị đâu- trung tá Thắng hỏi
-         em cất rồi
-         chị đưa hai tấm hình của hai người chồng chi cho tôi
nói rồi trung tá Thắng chạy xe ra tiệm chụp hình , rửa hai tấm ảnh khổ lớn
-         đây hai khung ảnh chị thờ đi, có gì tôi chịu trách nhiệm
chị Út Chàng líu ríu làm theo . hai khung ảnh là người chồng đã mất của chị . được lời như cởi tấm lòng. Trước đây chị chỉ thờ một khung ảnh người chồng trước .
         

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

NHÌN XUNG QUANH ĐỂ KHÔN NGOAN

NHÌN XUNG QUANH ĐỂ KHÔN NGOAN
            Tôi nhìn trời
            Trời rộng lớn để nói lên ý chí và nghị lực
            Tôi nhìn đất
            Đất bao dung độ lượng và nhân từ
            Tôi nhìn gió
            Gió dậy cây biết sự mềm dẻo và linh hoạt
            Tôi nhìn nước
            Nước thẩm thấu như trí tuệ và tin yêu
            Tôi nhìn người
            Để học sự khôn ngoan không qua từng  trải
            Nhìn xung quanh để khôn ngoan hơn
            Nhìn xung quanh để có nhiều bài học
            28/5/2013



            THẠCH ĐÀ 

NGÔI TRƯỜNG TƯỞNG TƯỢNG

NGÔI TRƯỜNG TƯỞNG TƯỢNG 
           
            Một lũ sói đấy
            Đang chăn dắt bầy cừu
            Sói đầu đàn no nê
            Dây xích sói chia khẩu phần


            Khẩu phần này thiếu không khí trong lành
            Khẩu phần này hoang mang sự thật
            Khẩu phần này bóp nghẹt cổ họng


            Người lấy vầng trăng đối đầu với sói
            Rốt cuộc chỉ là tiếng rống be he


                        THẠCH ĐÀ

VÙNG ĐẤT HOANG TƯỞNG

VÙNG ĐẤT HOANG TƯỞNG 
           
            Ầm ì bóng đêm
            Nhá nhem ánh sáng
            Tiếng sóng vỗ bờ hòa tan tiếng chửi lộn
            Đám đông im lặng băng nhóm hình thành


            Người ú òa
            Dây chuyền mơ hồ
            Con xúc xắc sáu mặt đỏ đen
            Những con tàu chất chồng giấy nợ
            Người áp phe
            Bụi cay xe
            Đường hẹp te
            Nhích từng bước một ra ngoài tương lai


                        THẠCH ĐÀ

SUY NGHĨ TRONG CHIỀU

SUY NGHĨ TRONG CHIỀU

            Hãy quỳ gối trước những điều thánh thiện
            Hãy ngẫng cao đầu trước trở lực phong ba
            Những hư danh không làm người ta lớn
            Những trò ném đá giấu tay chỉ lừa bịp trẻ con


            Bao lời thia lia mặt hồ lặng sóng
            Người lướt qua đường lướt qua buồn vui
            Tự nhận ra mình lữ hành cô độc
            Trên hành trình dằng dặc của thi ca



            Còn góc khuất nào không dành cho bon chen tính toán
            Còn phiền muộn nào ẩn mặt với so đo
            Chiều cứ lặng thằm cho người lặng lẽ
            Còn lời véo von dồn dập như sóng biển khơi



                                    THẠCH ĐÀ

NHỮNG MIÊN MAN TRÔI

NHỮNG MIÊN MAN TRÔI

            Những ý nghĩ như bầy ngựa hoang chạy
            Dòng sông vừa chảy vừa lạc dấu chính mình
            Ta đứng ở sát na này chìm đắm trong nghìn sát na khác
            Vọng thời gian một tiếng vang


            Tĩnh tọa nơi này buộc ràng ý nghĩ
            Ai hay ta đang vận động nhỏ bé vô cùng
            Điểm không đầu giăng mắc điểm không cuối
            Ta trôi trong vi sóng âm ba


            Mất hút chỗ này lóe sáng chỗ khác
            Ta nhỏ nhoi đừng hoài vọng bao la
            Những ý nghĩ xuyên thủng vũ trụ
            Những dòng sông còn gì giữa đại dương

                                   

                        THẠCH ĐÀ

NHÌN BÓNG CHIỀU ĐI QUA

NHÌN BÓNG CHIỀU ĐI QUA
            Người viết dăm câu thơ mây trắng bay về phía trời xa
            Người hát tiếng hát véo von ngợi ca sông dài biển rộng
            Người góp gom uất hận làm gì ? giữa buổi chiều chợt khép
            Từng ngày đi qua có nghe gió mưa lạnh lùng rơi trên con đường vắng


            Bàn chân không dẫm lên bàn chân với bao khát khao phía trước
            Con đường  không tiếng vang hay nồng nhiệt môi hồng
            Lặng lẽ trầm tư hồ hởi đam mê kéo dài trong phút chốc
            Buồn buồn buồn những  chuyện không đâu, những trò bé mọn giấu tay



            Khép lại bao khát khao để mở ra chân trời mới
            Người chờ tiếng vọng nào trong bao thanh âm rối rít ngoài kia
            3/8/2012
           

            THẠCH ĐÀ

NHẬT KÝ ĐI ĐƯỜNG

NHẬT KÝ ĐI ĐƯỜNG
           
Đời vẫn còn bao trái ngang ,nghịch cảnh
Người vẫn còn ngổn ngang tình riêng
Con đường rất sợ con đường
Chỉ mù mờ phía trước
Đã đi không ngoái đầu nhìn lại
Đã đi không nói lời hối tiếc
Người đi không biết trước con đường mình đi
Thì thôi tới đâu hay tới đó
Vượt từng kí lô mét để đi
Đời còn nhiễu nhương
Người còn ngổn ngang
Không nói trước được điều gì
Người lữ hành còn dấn thân bước tới
Con đường vẫn là con đường
Chỉ có điều không biết đích đến
                       

                        THẠCH ĐÀ

LỘT TRẦN CHIỀU

LỘT TRẦN CHIỀU
           
            Sống ba chiều
            Vướng vào vòng lao lý
            Sống bốn chiều
            Gợi mở ánh từ bi


            Đàn chó sẽ mạnh hơn với sức mạnh bầy đàn
            Đứng một mình dễ trở thành thiếu bản lĩnh
            Con người cũng mạnh hơn nếu đi theo bè phái
            Cái đúng cái tốt lạc lõng xa dần khi đứng một mình


            Có những sự thật càng nhìn càng xa
            Thơ cứu rỗi những linh hồn cần cứu rỗi
                                   

                        THẠCH ĐÀ

Thứ Hai, 8 tháng 9, 2014

HÌNH ẢNH CỦA TRĂNG

HÌNH ẢNH CỦA TRĂNG

            Thiền
            Trăng soi đáy nước
            Hư ảo của cuộc đời
            Thiền
            Ngón tay chỉ trăng
            Nữa sự thật không phải là sự thật
            Trăng muôn đời là cảm xúc của thi sỹ
            Trăng là công án của thiền sư
            Hình ảnh của trăng không phải trăng
            Hình ảnh của em không phải em
            Thiền
            Lặng câm
            Thấu suốt tận đáy
                       
                        THẠCH ĐÀ

GIỌT MÁU HỒI SINH

GIỌT MÁU HỒI SINH
            Chị Thịnh ở chợ Tuy Hòa
            Bán xì dầu
            Hơn bốn mươi lần hiến máu nhân đạo
            Hai mươi năm thầm lặng một hành trình


            Không để lại tên
            Không để lại địa chỉ
            Vòng quay luân hồi trả vay
            Giọt máu hồi sinh trả nợ đời


            Nghe tin đầy cảm động
            Một tấm lòng cao quý
            Giữa cuộc sống xô bồ


            THẠCH ĐÀ

ĐỪNG CHỜ ĐỢI

ĐỪNG CHỜ ĐỢI
          Cầm ly đừng ngại uống
          Uống đi tan nỗi niềm
          Đi chơi đừng e ngại
          Hồi hộp lỡ cuộc vui

          Điều tốt đừng chờ đợi
          Sẽ nhân đôi niềm vui
          Đám ma một người bạn
          Sống tốt hơn với đời

          Việc hôm nay đã làm
          Cần xong trước ngày mai
          Trước một bài thơ đẹp
          Hãy tán thán reo cười

          Bàn tay một người nghèo
          Chìa ra khi bụng đói
          Hôm nay tốt nhỏ ta làm
          Đâu cần chờ đợi muôn vàng ngày sau

                   31/12/2008

          THẠCH ĐÀ

CHÙA KỲ QUANG

CHÙA KỲ QUANG
           
            Chùa Kỳ Quang
            Ở Gò Vấp
            Một ngôi chùa bình thường
            Nuôi hơn hai trăm trẻ khuyết tật

            Hoa sen mọc từ bùn
            Mùi thơm thanh khiết
            Những con người xuất gia
            Trái tim tràn từ bi

            Thầy Thích Minh Chiếu
            Tâm chiếu sáng như vầng trăng
           

            THẠCH ĐÀ

CÁI XẤU CÁI ÁC THẮNG THẾ BI KỊCH CHO XÃ HỘI

CÁI XẤU CÁI ÁC THẮNG THẾ BI KỊCH CHO XÃ HỘI

            Nhân danh cái tôi yếu thế
            Nhân danh cái tốt bị che mờ
            Tôi xin tuyên ngôn:
            Cái xấu cái ác thắng thế bi kịch cho xã hội!


            Người lấy gì cứu vớt niềm tin
            Người lấy gì chữa vết thương xã hội mục ruỗng
            Lương tâm đứng đường cúi mặt
            Lời nói u u minh minh từ xa lắc vọng về


            Không thể kê đơn chữa bệnh cho xã hội
            Cách tốt nhất là lãng quên sự thật


                        THẠCH ĐÀ

CUỘC SỐNG NÀY TƯƠI ĐẸP CHỈ CON NGƯỜI BÀY TRÒ NHẢM NHÍ

CUỘC SỐNG NÀY TƯƠI ĐẸP CHỈ CON NGƯỜI BÀY TRÒ
                                                            NHẢM NHÍ


            Khủng hoảng kinh tế
            Chạy đua hạt nhân
            Buôn thần bán thánh
            Cuộc sống này tươi đẹp
            Chỉ con người bày trò nhảm nhí



            Ngộ độc thực phẩm
            Ngộ độc niềm tin
            Con người- một lữ hành –trên sa mạc
            Vai mang theo ảo giác


            Cái bánh vẽ không phải là bánh đấy
            Biết vậy mà vẫn ăn


                        THẠCH ĐÀ

CÁI ÁC CỦA KẺ KHÁC

CÁI ÁC CỦA KẺ KHÁC
Đêm đêm những âm binh được triệu lên
Khoáy đảo giấc ngủ kẻ khác
Những câu thần chú bật dậy
Định tâm làm đau đớn kẻ khác
Những lời thị phi mang sóng gió
Mòn mỏi sức khỏe kẻ khác
Tôi tin vào con đường đạo đức
Tôi tin vào con đường phước thiện
Cái xấu cái ác của kẻ khác được điểm mặt
Đôi khi làm tôi giật mình
10/4/2013



THẠCH ĐÀ

Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2014

THOANG THOẢNG HƯƠNG CÀ PHÊ

THOANG THOẢNG HƯƠNG CÀ PHÊ
1.     Thi học phần xong,Nam rủ lên nhà chơi. Nghỉ học gần cả tuần, rãnh rỗi không làm gi, đồng ý thế là đi ngay. Xe chạy bon bon, vẫy tay chào thành phố biển. chúng tôi đi về núi. Xe chạy dọc quốc lộ 19. Một bên thung lũng một bên núi. Đường đèo quanh co, gấp khúc ,tức tưởi. đường đi qua rất nhiều đèo. Đèo nào cũng cao ngất ngưỡng. Mây bay chậm rãi . Che phủ những dãy núi, tưởng như đứng trên đỉnh núi là với chạm tới trời. Dọc đường bộ đội hành quân đông đúc nhưng thẳng hàng. Đây là địa hình lý tưởng để luyện tập trên sa bàn. Chúng tôi vẫy tay chào họ . Họ mĩm cười. từng đàn bò đủng đỉnh đi về nhà . Lấp ló những ngôi nhà sàn, nằm khuất sau những lùm cây. Cao nguyên có thổ nhưỡng giống nhau. Khí lạnh sáng và chiều. thông được trồng ken dày, sát các mép vực. Không khí trong lành và thoáng đãng , mát mẻ nhưng không ẩm thấp . Hoa quỳ dại trổ bông vàng rực. Con đường dài hun hút mấy trăm cây số rồi cũng tới nhà.

THẦY BÙA MIỆT VƯỜN

THẦY BÙA MIỆT VƯỜN
          Tôi là một đại ca ở miệt vườn . tôi hùng bá thiên hạ ở một vùng quê hẻo lánh . chuyện không có gì để nói, nếu tôi không bị một thằng oắt con ,nó dùng võ bùa khoán sân đánh tôi một trận tơi bời, tôi nghe nói người học bùa lỗ ban có phần âm mượn xác luyện võ. Cao thủ hơn có thể đi trên nón mê qua sông. Tôi về bạc liêu ,thọ giáo một lão sư. Nhà lão sư nghèo rớt mồng tơi, con cháu ông nheo nhóc , nhưng ông là bậc thấy trong quấy phá người khác. Tôi học ba tháng từ ngãi, bùa chữ, bùa bóng , thiên linh. Tôi học rất tiến bộ vì tôi uất nên học mau thành tài. Lão sư nói tôi hết chữ dạy cho anh và ông cấp sắc lệnh và ấn để tôi xuất sư , từ đó tôi trở thành thầy bùa. Tôi trở về quê hương.
        

NGHẸN GIÓ CÁNH DIỀU RƠI

NGHẸN GIÓ CÁNH DIỀU RƠI
          Tôi ở miền nam về. thanh rủ đi thăm anh huy đi. Anh bịnh nặng ghê lắm! anh huy thì tôi biết. tôi, anh, thanh từng uống cà phê bàn chuyện trên trời dưới đất. từng ngồi ở quán vỉa hè , lai rai rất khuya. Anh huy vốn người mảnh khảnh, mũi cao. Nhìn anh hao hao phảng phất chút gì đó chúa jesu. Không biết có phải vì anh theo đạo công giáo. Nhà anh ở mặt đường. hồi anh chưa bịnh thỉnh thoảng có rửa xe, chở bình nước mối. lâu lắm rồi không gặp , chuyện đột ngột quá nhưng không làm tôi bất ngờ.
          Nhớ cách đây mười năm trước, hồi tôi còn là sinh viên ở miền trung. Nghỉ hè, tôi về thăm nhà. Thanh lúc đó học tại chức và tham gia đoàn thanh niên khu phố 3. tôi về . cậu ra rủ liền: đi đi mình có quen tay này hay lắm. chả làm bí thư đoàn khu phố 3 năng nổ lắm. đấy là duyên cớ mà tôi gặp anh. Đã 11giờ  trưa, chúng tôi xộc vào nhà. Hỏi anh làm gì dậy trễ . anh nói mãi tư duy!trong cảnh tranh tối tranh sáng ở nhà anh. Tóc tai bù xù, một gương mặt ngái ngủ như thiếu thuốc.
         

THẦY GIÁO MIỆT THỨ

Truyện Ngắn:                  THẦY GIÁO MIỆT THỨ
         
          1.Hắn là sinh viên mới ra trường. thời sinh viên hắn có viết dăm bài thơ ,truyện ngắn đăng báo. Chính vì thế hắn hơi bốc đồng, ảo tưởng mình là taì năng thi ca. Âu cũng lẽ thường tình của người mới cầm bút. Về vùng sâu,hắn quen thói phê phán lung tung ,làm mích lòng người này người nọ. Lúc chuẩn bị ra trường , thầy trưởng khoa kêu hắn lại dặn : về trường mới công tác phải im lặng năm năm, sau đó hãy nói. Hắn quên tuốt luốt lời thầy dặn. vẫn mồm loa mép giãi, ruột để ngoài da, mới ra trường như vậy là không khiêm tốn tí nào. Điều này thì hắn không biết. hắn lơ ngơ thi sỹ như vậy đó.
          2. Hắn mới ra trường . lúc đầu có chỗ tá túc ở nhà người quen. Sau xa quá, hắn chuyển về khu tập thể gần trường. Hắn ở chung hai giáo viên khác : thầy Bồng và thầy Bềnh. Lúc thì hắn thấy, thầy này kêu mất đồ , thầy kia kêu mất bóp. Hắn vô tư, thản nhiên như không. Không biết sự tồn tại của hắn ở trường này làm hai thầy mất đi sự độc quyền ở vùng lấy thúng đong cá không ai lấy thúng đong chữ. Một hôm trong cuộc nhậu, đang nói chuyện vui vẻ , thầy Bồng và thầy Bềnh xúm lại đánh hắn. Hắn cũng tả xung hữu đột tự vệ. Rượu chỉ là cái cớ để hai thầy gây xích mích với hắn. Vụ này trường làm kiểm điểm ba thầy vì tội đánh nhau.
         

NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ

NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ
          Tôi lên Cà Mau, hè này coi thi học sinh t.h.p.t tốt nghiệp. Làm giáo viên thì phải coi thi làm nhiệm vụ bắt buộc, trừ trường hợp bất khả kháng. Còn không thì phải viết đơn trước mới được nghỉ. Lâu lâu được lên phố vừa xả ngố vừa thay đổi môi trường. Giáo viên ở ruộng ai mà chẳng thích, biết rằng tốn kém lắm đấy! Vì mấy ai ra phố mà thanh toán công lệnh lại được lời bao giờ.
Ngày khai mạc kì thi diễn ra êm xuôi tốt đẹp với mọi người và cả tôi. Đấy là một ngôi trường tiểu học, nhưng đỉnh hơn trường tôi dạy rất nhiều vì là trường chuẩn quốc gia mà, có hồ sen vườn cây, sân thể thao đa năng, phòng ốc khang trang rộng rộng rãi. Tôi thích nhất là mỗi phòng học, ít nhất là vài giàn phong lan đong đưa khoe sắc trước gió. Đấy là thành quả của các em tiểu học vừa chăm sóc vừa bảo vệ một môi trường xanh- sạch- đẹp ở giữa thành phố mới nhẹ nhàng và dễ chịu làm sao. Tuy còn trẻ, nhưng tôi lại thích hoa lá cành vì ở giữa  những bông hoa đẹp khoe sắc thì nhìn ngắm chẳng khác gì nhìn ngắm các mĩ nhân, có lẽ còn thỏa mái hơn vì không bị đánh giá phân xét. Và những bông hoa nhẹ ký này thì bao cũng im lặng hơn nhưng bông hoa nặng ký kia.
         

SƯƠNG GIĂNG PHỐ NÚI

SƯƠNG GIĂNG PHỐ NÚI
          -anh à ! vài hôm nữa là đám cưới em
          -sao không gửi thiệp
          Em sợ anh không đi
          -cứ gửi đi mà! Dù sao cũng ngày vui
          Em gửi thiệp hồng báo tin vui. Tôi dự định đi. Nội tôi nói: mày lên trên để người ta nói xỉa xói người yêu cũ của nó sao. Vui vẻ gì mà đi! Tôi suy nghĩ lại. thấy lời nội cũng hợp lý. Hôm đó tôi nằm nhà. Lòng miên man, trời nắng ấm mà sao tôi lạnh lẽo thế này
         

TIỀN KIẾP

TIỀN KIẾP
          Tin thầy giáo h đi sài gòn học rồi mất tích bay về trường học, bạn bè ,quê hương. Bạn bè đổ xô di tìm h sau giờ học giữa biển người mênh mông như mò kim đáy biển. sắp sửa đưa tin lên ti vi, tờ rơi, báo chí , thôi thì trước hết đi tìm đi. Cha h vừa tìm vừa khóc : nếu không tìm được chú ở lại bán vé số tìm con. Vợ h xin nghỉ dạy tìm h, vừa vô vọng vừa bơ vơ giữa thành phố lạ lẫm này. Bạn bè nói h bị stress nên đi vậy thôi. Học sinh thì thầm : thầy bị khùng rồi bây ơi! Người nhà đi coi bói nói h bị phần âm mượn xác nhân ngày rằm tháng bảy. đồng nghiệp nói h đi tìm cảm hứng.ở xóm người ta nói thầy h kiếm cớ trốn ở đâu đó rồi đi tu . vì thầy hay đi chùa . trong khi mọi người xôn xao,bàn tán. Thì h vẫn đi trên đường hoang mang ,vô thức, làm theo sự dẫn dắt của tiếng nói bên tai. Cứ đi và đi không biết ăn uống ra sao ,ngủ nghĩ thế nào.
        

NHO LÂN

Truyện ngăn ngăn                     NHO LÂN

          1.Khổng sinh vào mùa thu năm Canh Tuất.Khi cha khoảng đã trên 70 tuổi.Khổng là con cần con khẩn.Khổng thuở nhỏ hay chơi trò cùng tế.Lớn lên ham học hỏi ,đi chu du các nước ,có nghiên cứu về đàn và Kinh Dịch.                             Khổng quan niệm:15 tuổi chú tâm vào việc học,30 tuổi lập thân, 40 tuổi không mơ hồ về bản thân, 50 tuổi biết mệnh trời, 60 tuổi nghe qua biết phải trái,70 tuổi làm theo tâm ý của mình không sợ sai.                                                                                2.Khổng có làm quan một thời gian,sau từ bỏ vì bất đắc chí.Đi chu du các nước truyền bá học thuyết của mình, không được vua chúa  tin dùng.Một lần bị vây giữa đồng, đói khát, mệt nhọc, bị hiểu lầm, Khổng ngồi ung dung đánh đàn.Học trò ca ngợi:thầy Khổng là một người tự tại.Khổng về quê dạy học,và sau định Lục Kinh.Khổng tự nhủ: người đời sau biết ta nhờ vào kinh mà chửi ta cũng vì kinh.                   3.Một hôm có người bắt được con Kỳ Lân què.Khổng nghe được than: đạo của ta sắp mất.Sau đó một thời gian thì băng.Học trò lên đến 3000 người,có 72 người hiền.Nhiều đệ tử cất nhà bên mộ thầy đến ba năm sau mới bỏ đi.Học thuyết của Khổng truyền bá khắp thế giới.Ngày nay nó chỉ còn là dư âm của ánh hào quang sót lại.                                                                                                                             THẠCH ĐÀ 

ĐIỀU NẰM NGOÀI GIÁO ÁN

ĐIỀU NẰM NGOÀI GIÁO ÁN
          -ê huy đi đâu vậy? không ủng hộ giúp cô sao?
          Cô hà – giáo viên chủ nhiệm lớp tôi, lớp 6e. cô dậy môn ngữ văn. Ngoài buổi dạy trên lớp , sáng chiều cô có một mâm nhỏ quà bánh kiếm thêm. Tăng thu nhập cho đồng lương của mình, trên mâm khi thì dưa hấu, khóm ,pa tê, chả lụa.
          -bán cho em hai nghìn pa tê. Cô cắt đưa cho tôi. Tôi đi vào lớp. cô gọi với theo:
          -vào gọi mấy bạn ra cô bảo!
          Tôi thông báo . các bạn ùa ra mẹt của cô. Học sinh lớp nào thì ngồi ở mâm của cô giáo mình. Không có chuyện hó hé, lộn xộn
          ở phòng hội đồng, thầy minh bước vào. Thầy cất cặp lên kệ tủ. sau đó, mới rót một cốc trà thật nóng nhâm nhi. Đấy là thói quen của thầy. vì có quy chế cấm hút thuốc, nếu không thầy cũng kéo vài hơi cho thật thoải mái. Có tiếng lao xao ở phía ngoài, tiếng mấy cô giáo bộ môn.
         

ĐẮNG ĐÓT CHÙM KHẾ XANH

ĐẮNG ĐÓT CHÙM KHẾ XANH
1                             tôi chuẩn bị thi tốt nghiệp. bố tôi một người nông dân, viết thư thăm hỏi. động viên , năm cuối cố gắng học tập cho tốt, cuối thư ông nhắc nhớ về nghe con! Không đâu bằng quê mình, phố thị cũng chỉ là nơi màu mỡ riêu cua mà thôi. Quê tôi là một vùng bình nguyên của miền nam trung bộ. có rừng núi, đồng bằng ,biển sông, trù phú, vựa lúa của khu vực từ xưa. Ngoài nông nghiệp ra thì các lĩnh vực khác chưa phát triển lắm !”quê hương là chùm khế ngọt”, tôi chặc lưỡi. dù sao sống gần cha mẹ, bà con, bạn bè quê hương chẳng hay hơn sao.
2                            Những tất bật , vất vã của kì thi cuối cùng rồi cũng qua. Những năm tháng sinh viên khó nhọc rồi cũng được đền bù. Cầm tấm bằng tốt nghiệp tôi hớn hở trở về thành phố quê  hương. Với bao nhiêu nôn nao và xúc cảm, sáng sáng tôi với bạn bè ngồi đồng ở quán cà phê. Phì phèo thuốc lá , nghe nhạc no say với bao ước mơ dự định, trên tấm áo ló ra một tấm giấy cứng bìa đỏ. Nữa như muốn phô phang, nữa như rụt rè khép nép, giai đoạn hào hứng ấy cũng qua đi, như quả bóng sau lúc căng bắt đầu xì hơi. Uống cà phê hoài cũng chán. Bạn bè chưa có đứa nào có việc làm. Tiếp tục lại là những người “vắt sữa bò”, uể oải quá.

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014

CHIỀU VŨNG TÀU

CHIỀU VŨNG TÀU

Nếu em là bãi Trước
Anh sẽ là bãi Sau
Muôn đời vẫn bên nhau
Sóng vỗ hòa gành đá

Tao Phùng bao vất vả
Lên cao thu tầm nhìn
Hòn Bà bơ vơ quá
Lẻ loi một chấm xanh

Hồ Mây thăm thăm trời
Dinh Ông chiều yên ả
Vũng Tàu gần gũi quá
Biển xa khai thác dầu

Bao người hòa trong biển
Anh vẫn nhìn ra em
Thắng Tam phường ngư phủ
Phố chợ nhòa trong đêm
2014

THẠCH ĐÀ 

BÊN HỒ NƯỚC NGỌT

BÊN HỒ NƯỚC NGỌT

Bên hồ nước ngọt
Bầy cá tung tăng
Anh và em dung dăng dung dẻ
Giữa nắng gió đồng bằng

Ba cô Kinh ,Hoa , KhơMe
Đan xen tung tẩy trong chiều châu thổ
MaHaTup tín ngưỡng tâm linh
Bầy dơi treo mình trong vườn như ta hướng về miền đất thánh

Cảng Trần Đề những ghe thuyền lao theo đàn cá
Vĩnh Châu mùi thơm của hành ngào ngạt trong các món ăn
Cù Lao Dung một chiều dừng chân bên thủy liễu
Ong trong vườn thao thức những làn hương

Bên hồ nước ngọt
Hiếm hoi giữa miền Tây
Ta chụp một tấm hình
Lưu giữ khoảnh khắc văn hóa nơi đây
2014

THẠCH ĐÀ

MỘT CÁI ĐẦU RỖNG

MỘT CÁI ĐẦU RỖNG
            Một cái đầu rỗng
          Không có não
          Tưởng như là xác đậu
          Một cái đầu rỗng
          Không có não
          Tưởng như là đất
          Chào đầu đất
          Chào đầu bã đậu
          Cái đầu bị tẩy  nảo
          Cái đầu giáo điều
          Cái đầu rập khuôn
          Không thông minh
          Không suy xét
          Chỉ là cục thịt mang trên cổ
          Ích lợi  gì cho ai!

          THẠCH ĐÀ 

THÁP NHẠN

THÁP NHẠN

Tháp Nhạn đứng trong trăng
Tháp nhạn đứng trong thơ
Ôi một mảnh hồn rừng giữa phố
Sao ta thèm nghe tiếng chim kêu

Tháp Nhạn lẻ loi như một Lin ga
Tháp Nhạn phế tích như dân Chăm điêu tàn
Đêm đêm những nàng vũ nữ nhảy múa
S.O.S những lời bi thương

Tôi xa quê nhớ ngọn tháp quê nhà
 Nhiều đêm mơ tôi thấy mình hóa tháp
2014

THẠCH ĐÀ 

NÓI THƠ VỚI HOÀNG CẦM

NÓI THƠ VỚI HOÀNG CẦM
Ông đã gần tám mươi 
Mà câu thơ còn lữa
Mối tình diêu bông lá 
Đã thành huyền thoại xưa

Tiếng sấm báo hiệu mưa
Dẫu trời đang tạnh ráo 
Giấc mơ thơ là ảo 
Hay cuộc đời chiêm bao 

Điếu thuốc uống cạn lữa 
Ngã ngớn đêm vào ngày 
Hoa tay không còn mấy 
Riêng tình thơ vẫn say 

Ông đọc thơ muộn ngày 
Tôi nghe thơ muộn đêm 
Còn bao nhiêu trăn trở 
Tâm sự trước ngọn đèn

kỷ niệm gặp gỡ ở Quy Nhơn 1999
THẠCH ĐÀ


Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

NHÂN CHUYỆN NHÀ BÁO BỊ TƯỚC THẺ

CHUYỆN XƯA - NAY MỚI NÓI - KỲ 70 - Nhân chuyện nhà báo bị tước thẻ…

             
      Ở  đâu không biết, chứ ở VN, với mọi người, quan trọng nhất là…cái thẻ.  Các em gái miệt vườn muốn đổi đời bằng lấy chồng Đài Loan, lên thành phố xin  vào các Công ty nước ngoài bán sức lao động với giá rẻ mạt, thậm chí đứng đường bị bắt vào đồn…nhất nhất đều phải có thẻ chứng minh nhân dân, tức thẻ “chứng minh” rằng mình là “nhân dân” chứ không phải Việt kiều “vượt biên” từ Mỹ trở về. Các bác xe ôm, người đi xe máy…nhất nhất đều phải có thẻ lái, thẻ chủ quyền xe, thẻ bảo hiểm…nếu không muốn thực hiện thủ tục “đầu tiên” với cảnh sát giao thông.
           Thôi thì khỏi bàn tới các loại thẻ “nhạy cảm” như thẻ Đảng, thẻ Đoàn,thẻ đại biểu quốc hội, thẻ công an…riêng các nhà báo, quan trọng bậc nhất cũng vẫn là…cái thẻ, không có nó thì khỏi  ưu tiên qua phà, khỏi miễn phí qua trạm giao thông và nhất là khỏi nhận phong bì ở các cuộc họp ra mắt hoặc tổng kết , giới thiệu sản phẩm của các công ty, không có nó thì hết chuyện hù doạ để ăn tiền “bảo kê” mấy anh doanh nghiệp tư nhân, hết chạy “xin” quảng cáo vốn là nguồn thu nhập không thua trúng số, hết chạy tới lấy tin , chụp hình tại các vụ cháy nhà, xe cán người, cảnh sát bắt ma tuý, hiện trường các vụ cướp của giết người…
Thẻ nhà báo đối với nhà báo quan trọng như thế bởi vậy một khi bị Nhà nước “rút thẻ”, các nhà báo thật chẳng khác gì con chiên bị rút phép thông công. Vậy thì ai là người có cái quyền “to tát” đến như thế ? Xin thưa rằng chẳng cần tới quý Bộ trưởng Bộ văn hoá thông tin , chỉ cần Ngài Cục trưởng Cục báo chí đặt bút ký là nhà báo bị …rút thẻ như chơi. Vậy thì quý Cục trưởng từ xưa tới nay đã hạ bút ký lệnh rút bao nhiêu cái thẻ nhà báo rồi. Cái đó thì chính đồng chí Đỗ Quý Doãn cũng chịu chẳng nhớ được , chỉ mấy anh nhà báo Trần Mai Hạnh,Hoàng Long, Quang Thắng… bị lôi ra toà về tội “ăn tiền”  Năm Cam  hiển nhiên bị “rút thẻ “ lẽ đương nhiên.
 

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...