Góc chia sẻ thơ hay:
Nhà thơ TRẦN VĂN LAN.
Về tuổi tác thì anh đáng cha chú tôi, thơ anh viết từ đời nảo đời nao, chắc là từ lúc tôi chưa sinh. Lần đầu gặp anh tại nhà anh tại Tp. Tuy Hoà và được anh tặng tặng sách quý, tôi cám ơn “chú” thì anh nói ngay: Kêu anh đi cho nó thân mật!
Thơ anh hay, nhẹ nhàng, sâu lắng. giàu cảm xúc, mộc mạc, hiền lành, nhân văn...như chính con người anh: luôn nở nụ cười hiền hoà, giọng nói nhỏ nhẹ, chân tình!
Xin trân trọng chia sẻ những bài thơ gần đây anh đã chia sẻ trên trang facebook!
R Ừ N G ƠI
Rừng còn sót mấy bóng chim
Ta đi nhặt mót tiếng bìm bịp kêu
Vai mang một mớ nắng chiều
Rừng ơi có biết bao nhiêu tiếng rừng
Đầu nguồn giọt nước rưng rưng
Ta về như thể người dưng mới về!
Tran Van Lan
MẸ TA ĐỤT NẮNG CHÂN CẦU
Níu trăng xuống hỏi chị Hằng
Sông Ba sống chết, Đà Rằng ở đâu
Em ta lỡ bước lần đầu
Mẹ ta đụt nắng chân cầu biết không
Mai sau cá chẳng hoá rồng
Thì ta còn tiếc thương sông làm gì
Bến người quẩy gánh ra đi
Sông ta chết cạn biết khi nào đò.
Tran Van Lan
NAM MÔ LÒNG MẸ
Dắt con đi học làm người
Câu kinh Bát Nhã còn vời vợi ta
Con đường khắc tuổi mười ba
Sẩy chân bước mẹ, bước ta sông hồ
Nam Mô Lòng Mẹ Nam Mô
Cửa chùa con nhện còn chờ nhả tơ !
Tran Van Lan
VÔ THƯỜNG ĐỜI NHAU
Dẫu chi thì cũng ao nhà
Chỉ sen, súng biết mẹ ta vơi đầy
Bếp chiều khói mắt se cay
Chỉ rơm rạ héo mới hay mẹ buồn
Tìm đâu cây cội, nước nguồn
Chỉ sương khói biết vô thường đời nhau.
Tran Van Lan
RƯỢU NÀO BIẾT CHO AI SAY VÌ RƯỢU
Ai qua sông mà lòng ta dậy sóng
Bến ta chờ không phải bến mười ba
Vái ông trời đừng mây giăng sấm chớp
Người ra đi không vấp phải câu thề
Rượu nào biết cho ai say vì rượu
Ta lên men tự chếnh choáng men đời
Bến 12, bến 13, nào khác
Em cứ về ngụp lặn hết đời nhau !
Tran Van Lan
HỒN XƯA
Hồn xưa giờ ở đâu đây
Dấu xưa còn giấu bàn tay của người
Hỡi ơi cát bụi một đời
Ta ôm cổ tích khóc cười cố nhân
Rồi mai ai cũng bụi trần
Xin người ngọn gió cho vần thơ ta.
Tran Van Lan
ÁP THẤP ĐỜI NHAU
Về đây ta thấy lòng giông bão
Áp thấp đời nhau cũng nổi chìm
Mưa trút nỗi niềm trên hoa lá
Cho người áo kép hóa phong phanh
Về đây ta đón hai đầu gió
Không khéo người qua vấp nỗi buồn
Có ai chắp lại ca dao mẹ
Để khỏi chạnh lòng câu hát ru !
Tran Van Lan
CÓ MỘT NƠI
TRỜI XANH MÂY TRẮNG
Ta về hỏi một dòng sông
Hoa trôi bèo dạt có mong bến bờ
Sông buông tóc rối đến giờ
Gặp ta, ta gặp, có hờ hững ta
Mây chi xa, mưa chi xa
Bao giờ rớt xuống vại nhà ta kê !
Tran Van Lan
NẰM MƠ “TẮT ĐÈN”
Cái xã hội đẻ Chí Phèo
Đẻ luôn Thị Nở bọt bèo một đôi
Váy sô với chiếc yếm sồi
Làm nên tên tuổi cuộc đời Nam Cao
“Tiền đồ” Chị Dậu ra sao
Cái nôi phong kiến phổng phao đến giờ
Ngô Tất Tố - đêm mịt mờ
Anh Dậu, Chị Dậu nằm mơ “tắt đèn”.
Tran Van Lan
10 NĂM PLEIKU TÔI
(Trước 1975)
10 năm thị xã nằm nghiêng
Đêm đèn dầu thắp trăng huyền ảo nhau
10 năm con chữ nát nhàu
Quán cơm Xã Hội theo sau cuộc đời
10 năm khói lửa một thời
Xác con của Mẹ cùng người Rồng Tiên
10 năm Bàu Cạn, Dinh Điền
Catecka đã bén duyên hương trà
10 năm rụng trái thông già
Biển Hồ, Kỳ Ngộ (*) thiếu ta vắng người
10 năm gõ trẻ đau đời
Rứt quê chen phố phường ngồi i, a
10 năm khúc ruột Mẹ ta
Đứt năm bảy đoạn khóc Cha không về
10 năm gãy một câu thề
Giấc mơ phố núi có chờ đợi ta !
Tran Van Lan
(*) cầu Kỳ Ngộ bắc ngang qua eo Biển Hồ (cầu phao)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét