Góc chia sẻ thơ hay:
Thơ NGÔ THỊ THÚY PHƯỢNG. (Fb Phượng Ngô Thị Thúy)
Tôi thích đọc thơ chị vì độc, lạ, phảng phất trong đó đầy lòng trắc ẩn, nhân văn!
Chỉ biết chị qua facebook và tôi đoán chị tên Phượng, quê Phú Yên: chắc là Phú Lễ, Phú Lâm gì đó.
Một số bài giọng thơ của chị tưng tửng, quái quái, trào lộng, hài...nhưng rất CHẤT! Một số bài lời thơ mộc mạc, chân chất lại vẽ lên nét tình cảm cao sang, văn minh và một tấm lòng đầy nhân hậu: tình quê, tình người chan chứa! Một số bài không có tên bài thơ, người chia sẻ tự đặt tên.(chỉ đặt tên bài thơ, còn nội dung, câu từ, chữ nghĩa thì tôn trọng tác giả nên không chỉnh sửa gì)...
Đâu chỉ có sông, biển mới đẹp, kênh rạch, mương nước cũng có cái đẹp của riêng nó!
Xin trân trọng chia sẻ một số bài thơ của chị!
TUI CÀ CHỚN
Haa..haa..
Có chơi với đám yêu tinh nhỏ
Mới thấy mình chưa đến nỗi già
Có chui dzô tận rừng leo đá
Ôi ! bỗng thấy mình sung quá ta.
Tao kể nghe nè bớ tui bay :
Có ông già nọ dzụ bà kia
Gì đâu , mới gặp đã đòi dzìa
con tui ngu lắm... bà biết chửa !?
ngoan.. xích lại gần
Kể chuyện xưa,
Chuyện xưa có cái: lá chà bồn
Mọc từ cây Gạo đếch có khôn
Mỗi hạ về hoa rưng rức nở
nâng cánh hoa lên hít.. . Hết hồn !
khoái chí lá cừ dỏn .. dòn .. don .
khoe vết sẹo xưa cạnh mấy hòn
Con ông ngu nhỉ , ừ ngu nhỉ
Lá cảm nên lòng nguyện sắt son
Thì ra
ổng ngu mà ổng đổ thừa con
già rầu cứ tưởng ngỏn ngòn ngon
Giang hồ ổng quậy từa lưa hết
Lá khóc... vàng rơi xuống cạnh hòn !
Huhu.
BỐN LÙN VÀ BA KAO (kẹo vặt )
Bốn Lùn ơi .. Bốn Lùn à
Cho anh tô bún cỡ ba người dùng
Rảnh ko ?
Hai đưa ăn chung
Tiền bún anh trả ngầu cùng cho dzui
Hổm giờ con bịnh phải nuôi
Bán buôn ế ẩm tối thui túi tiền
Ngừ đâu hết cỡ dô diên
Liếc dao , Lùn nguýt ...
Hết tiền mà bao !
Haa..haa..
Có nghèo cũng thể Ba Kao
Kẹo vặt anh bán đứa nào dám chê .
Mái ngói xưa , chốn đi về ,
Cạnh cây hoa gạo đỏ mê hồn người
Ba Kao làm kẹo để chơi
Bán cho bọn trẻ ở nơi cổng trường
Nhìn khay kẹo vặt thấy thương ..
Bây giờ bọn nhóc sợ đường ít mua
Ba Kao cười...hổng hơn thua
Gõ xe anh hát , người mua chạnh lòng
Kẹo mới cắt nè
Bốn ăn không !?
Anh mời ngọt đến mênh mông trời chiều
Dáng cao cao _ bóng xiêu xiêu
Bóng in vào đất quá nhiều gian truân .
Những ai, những ải: đã từng !
Bốn Lùn cay mắt buâng khuâng dài dài
Bún giò nè. Rịu lai rai ..
Ngoan ăn nhiều chút kẻo mai. Không cười !
Nghèo đâu có tội à ..ơi...
Ba Kao kẹo vặt vẫn cười hồn nhiên
TUI HỖN
(tui chửi bạn mà lòng cứ nhói nhói đau )
Tào là gì ?
Khang là cái chi chi ..
Đứa ngốc như mày cần gì biết nữa .
Dốt nát , quê mùa nên cả đời mày cứ suốt ngày xách đèn đi thắp lửa .
Ấm hồn thằng đàn ông có tên gọi là: Chồng
Ây dza ! vậy mà , ôm oan nghiệt đến mênh mông ...
Cố vượt bão dông , nghịch cảnh , trớ trêu để rồi một ngày kia mày nhận ra ko có mày họ vẫn ấm mà – không sao cả .
Màu tím mày yêu tao quen lắm rồi chẳng có chi là lạ .
Nó vận vào mày bầm tím cả ruột gan đau ...
Lời hứa suông kia , tạo chi cảnh cơ cầu .
Thì ra bị gió rình nghe nên thổi bay đi mất .
Hào hoa , đào hoa , thơm tho , đỏm dáng kia tất cả đều rất thật .
Nhưng cũng ác thay , gã thời gian đâu nó nể đứa nào !
Đèn vàng cơ thể báo rồi : sức cạn , lực hao .
Vậy mà vẫn cứ lao vào chốn đào nọ , hào kia cho thỏa thích .
Chó già , chó con vô tư đùa nghịch .
Mãi sướng vui
Nên nẻo tào khang anh đã bị lạc mất đường .
Thôi cũng đành , cạn nốt một chữ thương .
Tự do nhé cánh chim bằng vĩ đại .
Vui nhiều nhé những tâm hồn dại gái .
Cố tình quên cái chữ : Nghĩa rộng dài
Qui luật đất trời đâu có mãi.. giêng hai .
Lúc chạp ghé .
Hehe có còn thơm tho ? khi không dậy nổi để quánh răng ngày 2 bữa.
Chữ Tình chạy theo thơm mất rồi còn đâu nữa .
Chữ Nghĩa mỏng tăng kia đã rách nát tự thuở nào .
Nửa đêm đau đủ kiểu một mình , đau thấu tận ... xanh , cao .
Chân chửa kịp lê, tay đau ko kịp tụt quần thì hỡi ơi : một đống .
Dĩ nhiên rầu , đời không như là mộng
Sẽ chắng có đâu , tìm cũng chẳng ra đâu
Cái nặng , cái sâu ... Anh ạ !
Cái hình ảnh chồng Tũn rõ to , vợ đưa mũi vô khịt khịt càm ràm
Đã dặn ông rầu , đi nhậu cứ ..cái .. mà .. tham ..
Chối đếch được vì nó quá thơm mùi mắm tôm thịt chó
Nghĩa Tào Khang là thế đó _ biết tìm đâu !?
Cái mông nào xứng đáng để mày hít cạn hít sâu
Để được vỗ về buồn vui , được má kề tay gối
Tao hiểu mà , hiểu lắm lắm luôn ,vì nước mắt mày nóng hổi
Cũng giống tao , nếm trải đến nát nhàu
Cali – boston gần sũn à chẳng có xa đâu
Nên mày nhé hãy dứt khoát buông đi đừng lo lắng nữa
Mớ tro nè mày hãy đem về vùi lứa
Để dành nhen đừng hoang phí nữa . Cạn lời !
Đứa như mày . Tội nghiệp lắm ầu... ơiiii
Cái đứa như mày ! tội nghiệp thiệt mày ơi .
Ngồi với mày mà hồn tao cũng chơi vơi
Cái con này , lại đây đưa tai đây tao nói khẽ
Ngoan.. ngoan .. nha ! nghe lời tao mày nhé
Dù lòng tao cũng quặn thắt đến nghẹn ngào
Ko có mày họ vẫn cứ : Ngắn.. Cao .. hihi
Tao theo dõi miết ...và tao biết hớt
Chỉ có mày là ngu mún chớt – tức quá đi
Nhẹ lòng nhen đừng vương vấn rồi thu xếp nọ kia chi
Mừng cho họ đi , vì chắng có gì để mày lo lắng nữa
Ừ thì mừng haa...haa...
Đúng là tấn trò đời !
NỮ LƯU
Thế mới thấu ...
Nỗi niềm người đàn bà
Một mình đi biển
Kiếm chén cơm nuôi con
Nào có dễ gì
Vẫn tự nhủ lòng :
Nữ lưu đấy, ngán chi !
Vậy mà
Trước bão giông cuộc người
Cố... Gồng mình . Xuống tấn .
Để trụ được bởi cơn đau số phận
Đã đóng đinh người đàn bà giàu lắm ...
Những niềm riêng !
Buổi xế chiều
Tưng tửng quảy oan khiên
Đi rao bán
Giữa trần gian đầy bui bặm
Tổ cha mày :
Cái má hồng , môi thắm
Sao không là :
Tóc , râu và thêm cái lòng thòng...
Để cho lòng
Không sợ nữa những đêm đông
Thèm muốn chớt
Mùi hôi hôi khói thuốc
Râu , tóc đam mê
Có nói đươc đâu mà trói buộc
Hồn con đàn bà
Tím ngắt .... giữa chiều hoang !
GHÉT
(bài hát khúc mùa thu của NS Phú Quang)
Sao không dấu đêm vào lông
Lại giấu chi vào tóc
Để đêm ngự trên đầu
Nhằn nhọc lắm đêm ơi
Ghét lời ca
Rồi ghét mình đến tận trời
Đêm và mình quyện vào nhau rồi chơi vơi
Cười .
Khóc .
Ước !
Không là đàn bà để cạo đầu trọc lóc .
Để đêm ko vương vào tóc lúc chiều rơi .
Trúc trắc trục trặc quài chịu sao thấu đàn bà ơi .
Thôi thì
Cố thở sâu để hồn thong dong nở nụ cười hiếm muộn .
Mấy đứa súng ,sen , tường vi .. và Phượng được làm điều mình muốn .
Mỗi sáng cà phê ko đường sữa vẫn ngọt ngào !
Chút đắng , chút thơm chầm chậm thấm – Thấm... làm sao !
Trời vẫn trong .
Nắng vẫn vàng .
Và mấy đứa sẻ đồng vẫn cãi nhau ì sèo ngoài nghạch cửa .
Không thèm nghe nhạc nữa .
Đi ra công trình thôi
Haa... haa...
CÓ KỊP VỀ KHÔNG ANH?
Có kịp về ko
Về quê mình đấy ạ !
Không có Sóc láo liên chuyền tía lia trên vòm lá
Ko có nàng mắt Trút hớp hồn anh
Không điệu lambada mông má lắc rất sành
Mà anh ạ !
Chỉ có cụm tường vi trong veo cùng hai mùa mưa nắng .
Không mún viết nữa . Cố mà khỏe để dzìa quơ nhen !
MAI VỀ TA VẪN LÀ TA.
Mai em về nhặt lại mấy câu thơ
Đem rải nó trên lối mòn xưa cũ
Đám rêu già khẽ ôm chân khuyên nhủ
Ngoan khép mi nào : ngủ một chút đi !
Mai em về . Ừ nhé về đi
Anh gáy nối cườm gù vang ngõ vắng
Bầy sẻ reo vui trước sân đầy ngập nắng
Khi cô chủ già thảy mắm thóc mùa xuân
Mai về nhen
Dứt khoát
Chẳng ngâp ngừng
Gom nhặt góp hết nhừng gì từng rơi vỡ
Làm men ủ tình khi còn có thể
Chắc chắn sẽ nồng
Sẽ nồng lắm .. ầu ...ơi...
Ầu .. ầu ..ơi..
Ví dầu mời khách ghé chơi
Thảo am thơm lắm một trời hương hoa
Ướp hồn để tẩy nhạt nhòa
Tẩy sân si _ tẩy cả bẩn dơ đời thường
Chỉ còn đầy ắp chữ thương
Áo nâu quần vải khói vương rạ chiều
Thõng tay để gió ôm nhiều
Mây ngang qua ngõ hôn yêu ...chủ già
Ơi à ! Ta vẫn là ta
RU TÌNH
Phố !
Vẫn đầy ắp mùi tình
Nắng xa
Thỉnh thoảng về rình Môi em
Mắm nêm , bắp nướng ngọt mềm
Cà phê đang đắng ngon thêm ơi.. à …
Phố !
Nghiêng nửa bóng chiều tà
Riêng em ngồi rót …
Cụng ta với mình
Rượu nồng ủ với men xinh
Ôm hoàng hôn chạm bình minh đất trời
Mình à!
Em cũng chơi vơi
Những khi phố xá đông người
Riêng em!
Mình về: Ủ ấm sương đêm
Hong khô nỗi nhớ
Dỗ mềm khát khao
Về với em – Về đi nào !
Bến sông quê vẫn dạt dào tình nhau
Nam cồ có trắng bãi lau
Kệ: dâu thành bể
Em ngầu
RU ANH ….
MAI EM VỀ
Mai em về
Nhặt nhạnh những ngày xưa
Để dệt lại bức tranh quê
Một thời xa vắng
Lũ ớt sầu
Chạy dài theo vạt nắng ...
Đợi gió nam cồ
Ôm vút tận trời cao .
Mai em về
Thõng cẳng đón mưa rào
Để nghe đất khét
Vì cơn mưa đầu hạ
Bàn chân mưu sinh
Dẫm gai đời đau tơi tả
Được thong dong...
Gác bậu cửa quê nghèo !
Mai em về
Lo toan nhé đừng theo
Để thảnh thơi
Một ngày bên mái rạ
Để hồn vẫn xanh
Cùng trời xanh và lá
Để tự hỏi mình
Ừ !
Đấy phải mình không ?
Mai em về
Thôi nhé những ngóng trông
Gác chuyện nhớ người ...
Chỉ còn ta với gió
Hoàng hôn xuống
Chân Sông Ba ngầu đỏ
Tối thui rồi ..
Mai sẽ có nắng lên thôi.
Đợi anh về ...
Anh cũng sẽ về thôi !
NGÔ THỊ THÚY PHƯỢNG.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét