Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2022

THƠ NGUYỄN HOÀI VŨ - HUỲNH KHANG CHỌN

 Góc chia sẻ thơ hay:

Thơ HOÀI VŨ
Nhà thơ, nhà giáo Hoài Vũ tên thật là Nguyễn Hoài Vũ, anh sinh ra và lớn lên ở Tây Hòa – Phú Yên. (Khác với nhà thơ Hoài Vũ lừng danh với Vàm Cỏ Đông, Chia Tay Hoàng Hôn....).
Anh yêu thơ và đến với thơ rất sớm. Trước năm 2000 anh đã có thơ đăng báo và anh có nhiều giải thưởng thơ của địa phương.
Dáng vóc lãng tử, thoạt nhìn anh rất giống nhà văn Chu Lai. Thơ anh viết nhiều đề tài nhưng có lẽ thơ tình yêu là anh viết hay hơn cả. Lời thơ trữ tình, mượt mà, giàu nhạc điệu nên nhiều bài thơ của anh đã được các nhạc sĩ đồng cảm phổ nhạc.
Xin trân trọng chia sẻ 6 bài thơ trong tập 100 bài thơ tình Hoài Vũ và một số bài thơ anh đăng Fb gần đây!
Phần 1: Thơ Hoài Vũ – 100 BÀI THƠ TÌNH HOÀI VŨ
CỎ HOANG
Em ! Cỏ dại,
trong chiều tím
Nắng ươm vàng,
Khô héo trong chiều hoang.
Gió đùa rung rinh,
đón nắng vỡ trong chiều muộn
Sắc hoàng hôn
bầm tím ở chân trời.
Trên lối mòn,
ai...giẫm qua lối xưa
Em rón rén,
dưới chân người im lặng.
Hoàng hôn,
vỡ vụn... bóng đêm về
Em lạnh cóng,
hạt sương vô tình lắm
Ướp thân em,
những giọt nặng lăn tròn
Mặc gió, mặc sương
những đêm trường...run rẩy
Em là cỏ !
Mỏng manh
trong sương gió
Sống vô thường,
nên em làm cỏ hoang
Đời vẫn gọi...
em mỏng manh như lá cỏ..!
NGƯỜI TÌNH TRONG THƠ
Bài thơ kỉ niệm
Người tình trong thơ của tôi
Duyên đời lận đận nổi trôi phận tằm
Duyên tình sao mãi oái ăm
Chia xa, cách trở...trăm năm phận người
Tình duyên buồn lắm em ơi
Câu yêu nức nở chơi vơi giữa dòng
Hai ta sao mãi long đong
Để thương để nhớ đêm trông...canh dài
Thơ tình viết mãi thương ai
Tình nhân phố thị...bóng ai qua cầu
Thương cô thôn nữ áo nâu
Đêm nằm thao thức ướt nhầu vần thơ
Yêu em anh viết câu chờ
Gửi mây, gửi gió, gửi về hư vô
Đêm dài thăm thẳm mơ hồ
Chập chờn cô gái thành đô chiều vàng
Thương em lỡ bước sang ngang
Chiều nghiêng nắng đổ võ vàng câu thương
Thơ tình muôn nẻo vấn vương
Yêu cô em gái miệt vườn đêm trăng
Người tình lối mộng sầu giăng
Nhớ thương, thương nhớ dùng dằng thơ ơi
Thơ tình tôi ướt tả tơi
Yêu em mãi đứng bên đời tương tư !
THƯƠNG VẠT NẮNG CHIỀU
(Thơ tình kỉ niệm)
Chiều chậm dần nắng buồn...qua ô cửa
Ta cõi lòng...ai cứa mà đau
Nhớ ai...mà điếng lòng sầu
Chiều nghiêng vạt nắng...qua cầu tóc bay
Nhớ hương mùi tóc say trong gió
Nắng chiều vàng chạm ngõ hồn tôi
Chiều xưa dĩ vãng...xa rồi
Ta nhìn vạt nắng bồi hồi nhớ ai...
Nắng và em mãi dài nỗi nhớ
Mỗi chiều về ta ngỡ đâu đây
Bóng em...màu nắng, màu mây...
Trải vùng thương nhớ...vai gầy...chiều xa
Ta và nắng ươm pha màu nhớ
Màu chia ly cứ ngỡ hôm qua
Nửa chiều nắng đổ hiên nhà
Thương ngày xưa ấy...bến xa...chiếc cầu
Kỉ niệm ơi, tình đầu vợi nhớ
Gặp nhau chi để lỡ duyên tình
Để thương, để nhớ đôi mình
Nửa chiều nhạt nắng lẻ tình...nhớ duy
TÌNH ANH GIỮ VẸN CÂU THỀ
Chim đa mãi đậu bến xưa
Nỉ non, nức nở...nắng mưa...não nề
Tình anh giữ vẹn câu thề
Chờ em, đợi mãi bây giờ tóc mơ
Thôi thì đã lỗi phu thê
Xin lần gặp lại...niệm về tình xưa
Có lẽ lỗi hẹn...duyên thừa
Nên em nghĩa thẹn...sao vừa lòng anh
Bây giờ duyên nợ không thành
Tình xưa ngày ấy...em đành lòng sao
Lẽ nào như giấc chiêm bao
Chờ em trong mộng lao xao lá vàng
Chim đa mãi gọi mùa sang
Thời gian dĩ vãng Ta - Nàng còn chi
Lẽ nào...em chẳng ướt mi
Thương câu thề cũ...mãi đi không về
Lá vàng rơi bến sông chờ
Duyên tình một thuở...bây giờ còn anh.
EM ĐÃ QUÊN !
( Thơ tình kỉ niệm)
Em đã quên con phố xưa...xuân cũ
Ba mươi năm chưa đủ nhớ nhung sao ?
Ôm nỗi buồn ngấn lệ thủa xưa nào
Mái tóc xanh đã lạc vào vùng trắng
Ba mươi năm một cuộc tình lệ đắng
Ngày em đi hoang vắng phố buồn tênh
Phương trời xa em còn nhớ hay quên
Chiều phố cũ ta bên nhau tháp cổ
Nhớ không em tiếng chuông nhà thờ đổ
Ta choàng vai...loang lổ bóng hoàng hôn
Mắt đăm chiêu mà sâu thẳm tâm hồn
Em không nói mà hôn anh thật khẽ
Cuộc tình xưa theo anh trong quạnh quẽ
Thời gian trôi...có lẽ em đã quên
Khi xuân về lòng anh cảm buồn tênh
Nhớ xuân xưa ta bên nhau lần cuối !
Ba mươi năm anh vẫn yêu đắm đuối
Một cuộc tình...đeo đuổi bóng hình em
Dẫu biết xuân chẳng đợi mãi bên thềm
Nhưng thương nhớ cứ thêm vào dĩ vãng *
Em còn nhớ...hay chìm vào quên lãng
Sâu thẳm tâm hồn ! Quán vắng...mãi gọi tên ?
NÉT XUÂN
Xuân thùa khuy áo của em
Xuân cài cúc áo làm em thẹn thùng
Xuân nào đâu biết ngại ngùng
Trêu hoa, ghẹo bướm gió cùng thoa hương
Môi đào chúm chím má hường
Em cười khe khẽ xuân vương môi tình
Mắt em tia nắng bình minh
Lung linh đào biếc... thắp hình dáng xuân
Xuân ơi...xuân có bâng khuâng...
Em xuân tuổi mới...gọi xuân tuổi mùa
Xuân tình em tỏa...hương đưa
Làm xuân ngây ngất...ngỡ thừa xuân ơi
Mùa xuân tô thắm hương đời
Em xuân tuổi mới khung trời tình yêu
Nét xuân duyên dáng mĩ miều
Ngưỡng xuân...vừa chớm...em nhiều ước mơ
Phần 2 : THƠ HOÀI VŨ ĐĂNG FB GẦN ĐÂY
NHỚ..! MƯA THÁNG SÁU
Tháng sáu giữa mùa cơn mưa chiều hối hả
Hạt mưa buồn vỡ trên môi nhạt của em
Sợi tóc mai vươn má đẫm mi dài
Mưa tháng sáu nhớ ai...ngày xưa ấy.
Chiều em về trên phố vắng giữa mưa
Tà áo mỏng ôm thân lạnh vai gầy
Thương em lắm...phố buồn trầm mặt khóc
Em lạnh run, mưa gõ nhịp gót giày
Mưa tháng sáu ta gặp em trên phố
Đôi mắt buồn tóc sũng ôm bờ vai
Mắt em xanh lãng đãng trên phố dài
Hạt mưa buồn thương ai..! Khóc nhòa trên môi lạnh tím.
Tôi yêu em...cơn mưa chiều kỉ niệm
Một đóa trinh nguyên làm ngất lịm hồn tôi
Người thương ơi kỉ niệm đã xa rồi
Em còn nhớ phố dài chiều mưa ấy !
Tháng sáu giữa mùa cơn mưa chiều hối hả
Chiều một mình qua phố lạ ngỡ quen
Nhìn phố vắng lên đèn nghe lành lạnh
Chiều nhạt nhòa mưa lạnh lắm em ơi.
Mưa tháng sáu ta đợi em...nơi kỉ niệm
Đếm hạt mưa buồn ở góc phố rong rêu
Còn mình ta lẻ bóng trong chiều
Thương..! Mưa tháng sáu nhớ nhau trong kỉ niệm.
NGÀY EM ĐI...
Em đi bỏ lại bến đông
Em đi bỏ lại dòng sông lở bồi
Bỏ nương dâu cũ bãi bồi
Bỏ người thương nhớ bên đời mộng du
Em đi vào độ cuối thu
Gió mùa lá đổ...lời ru tình buồn
Một chiều nắng vàng nhạt buông
Em đi ngoảnh lại con đường buồn thiu
Bến đông lá đổ muôn chiều
Dòng sông phẳng lặng gió hiu hiu buồn
Nong tằm gác lại vấn vương
Người thương biền biệt ở phương trời nào
Hoàng hôn vạt nắng nao nao
Em ơi ! Chiều ấy biết bao...niệm tình
Phải chi ngày đó đôi mình
Đừng yêu, đừng hẹn...đâu tình dở dang
Em đi bỏ lại chiều vàng
Bỏ người thương nhớ...sang ngang cuộc tình.
MỘT THỜI ÁO TRẮNG
(Bài thơ kỉ niệm)
Tia nắng rơi nhè nhẹ qua kẽ lá
Hoa cỏ vàng cuối hạ chuyển sắc thu
Tiếng ve sầu rả rích khúc nhạc du
Cành phượng đỏ gió đu đưa trong nắng
Em tinh khôi như đóa hoa màu trắng
Mắt long lanh hạt nắng môi son hồng
Đôi má đào ửng nhẹ...với tầng không
Cao vời vợi...tiếng lòng ơi thổn thức
Ngày chia tay nghe tim mình rạo rực
Xa mái trường rưng rức nỗi niềm thương
Bạn bè ơi, mỗi đứa mỗi ngả đường
Buồn man mác giảng đường vương nỗi nhớ
Xin đừng khóc ! Tôi ơi ghì giọt lệ
Hãy mỉm cười đến giờ phút chia tay
Gom kỉ niệm theo ta mãi tháng ngày
Khung trời nhớ...gió bay...màu phượng tím
Mái trường ơi ! Xin giữ mãi trong tim
Tà áo trắng...cánh chim ngày cuối hạ
Ta gửi lại sắc hoa và màu lá
Cánh phượng buồn ta ngỡ lạ...ngỡ quen.
CON ĐƯỜNG HOA CỎ MAY
(Bài thơ kỉ niệm)
Con đường hoa cỏ may
Mẹ đi qua tháng ngày
Chợ khuya vai quang gánh
Tiếng gà lác đác sương
Con đường hoa cỏ may
Bình minh đẫm luống cày
Con trâu lững thững bước
Cha về cỏ may bay
Con đường hoa cỏ may
Giọt mồ hôi ươm đầy
Thóc vàng đi về ngõ
Nắng chiều...tóc mẹ bay
Con đường hoa cỏ may
Trang vở qua từng ngày
Giảng đường em nhớ mãi
Dáng chiều mẹ vai gầy
Con đường hoa cỏ may
Em về má hây hây
Gió chiều vương tà áo
Kỉ niệm nào...quanh đây.
THẸN THÙNG
Em cười sao mà...dễ thương
Cũng e ấp thẹn cũng thường trêu tôi
Nhất là ánh mắt bờ môi
Có sương có gió qua đồi tương tư
Dung nhan xưa đã khác "mừ"
Chân chim, vết rạm tháng tư nửa mùa
Nhưng tôi vẫn thấy...ngày xưa
Một cô thôn nữ...như vừa mới quen.
HOÀI VŨ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...