Thứ Năm, 5 tháng 11, 2020

MÔI TRƯỜNG TRUNG HỌC CƠ SỞ 1 SÔNG ĐỐC VÀ CÔ HÀ NGƯỜI CÔ TÔI YÊU QUÝ NHẤT - DƯƠNG THỊ THẢO MY ( LỚP 10 C1 )

 BÀI DỰ THI CUỘC THI VIẾT


“Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến


yêu năm 2020”


Phần I : Thông tin cá nhân

1 : Thông tin tác giả :

Họ và tên : Dương Thị Thảo My

Ngày tháng năm sinh : 9/9/2005

Quê quán : Khóm 3 thị trấn Sông Đốc, huyện Trần Văn Thời, tỉnh

Cà Mau

Địa chỉ công tác, học tập hiện nay : Trường trung học phổ thông

Sông Đốc 1 khóm 9 thị trấn Sông Đốc, huyện Trần Văn Thời, tỉnh Cà

Mau

Địa chỉ liên lạc : Khóm 3 thị trấn Sông Đốc, huyện Trần Văn Thời,

tỉnh Cà Mau

2 : Thông tin về thầy/cô giáo hoặc giáo dục được viết đến

trong tác phẩm dự thi :

a : Thầy/cô giáo :

Họ và tên :

Ngày tháng năm sinh :

Địa chỉ công tác, học tập hiện tại : Trường trung học cơ sở 1.

Khóm 7 thị trấn Sông Đốc, huyện Trần Văn Thời, tỉnh Cà Mau


Điện thoại, Email ( nếu có ) :

b : Cơ sở giáo dục :

Tên cơ sở hạ tầng : Trường trung học cơ sở 1 Sông Đốc

Địa chỉ và các thông tin liên lạc : Khóm 7 thị trấn Sông Đốc,

huyện Trần Văn Thời, tỉnh Cà Mau

Phần II : Tác phẩm dự thi

Tên tác phẩm : Mọi trường trung học sơ sở 1 Sông Đốc và

cô Hà người cô tôi yêu quý nhất

Nội dụng tác phẩm :






Nghề đưa đò thầm lặng

“Nghề đưa đò không cao quý đâu em

Cũng bình thường như bao nghề khác

Xin đừng an ủi chúng tôi bằng bao câu hát


Vào một ngày cũng như mọi ngày.


Đôi khi chúng tôi buồn rì một vùng phấn bay


Những lời giảng trôi ra sông ra bể

Đôi khi chúng tôi nhìn các em cả nể


Các em còn ngây thơ chưa hiểu hết tầm người.


Các em còn dang dở giữa dòng đời

Nếu phải chọn giữa lợi danh vật chất

Chúng tôi không chọn nghề đưa đò


Xin đừng giễu cợt chúng tôi bằng những lời khen hờ


Tác giả : Thạch  Đà- (Hồ Thanh Ngân )


Có lẽ trong khoảng thời gian này là lúc chúng ta – lớp lớp học sinh

đang mong chờ đến một ngày mà tôi coi đó là một ngày đặc biệt nhất

với “những con người lái đò” đó là ngày “Nhà giáo Việt Nam 20-11”.

Nhưng có lẽ đây cũng là lần cuối cùng chúng tôi, khóa học sinh lớp 9

được dự ngày lễ trên ngôi trường cấp 2 của chính mình. Quan trọng

hơn là được ngồi lại cùng với tất cả những kỉ niệm đáng quý, đáng trân

trọng nhất về thầy cô, mái trường và bạn bè.

Trong thời gian này tôi vô cùng xúc động với hành trình tôi và các

bạn đã và đang chuẩn bị bước qua. Thời gian trôi qua nhanh đến mức

tôi quên rằng mình đã gắn bó với ngôi trường này hơn 2 năm ròng rồi.

hai năm không phải là thời gian dài mà cũng không phải là thời gian quá

ngắn đối với một con người, hai năm đủ để ta lưu trữ hàng vạn kí ức

buồn vui cùng bạn bè, cùng thầy cô. Và đặc biệt hơn hết đó chính là

ngôi trường – ngôi nhà thứ hai vì nơi đó có những người bạn luôn luôn

sẵn sàng động viên cùng mình vượt qua khó khăn trong học tập, cùng

mình nô đùa và nơi đó có thầy cô – người giúp chúng ta đứng dậy, giúp

tôi xác định phương hướng, an ủi và khuyên bảo chúng ta những lúc

chúng ta cần. Nói đến đây, tôi lại vô cùng bồi hồi xúc động vì sắp phải xa

những kí ức những hình ảnh quen thuộc đó, hình ảnh mái trường Trung

học cơ sở 1 Sông Đốc và cô Hà, cô dạy trong năm học lớp 8.


Trường Trung học cơ sở 1 Sông Đốc nơi lưu trữ những kỉ niệm

đáng trân quý nhất đối với tôi. Ngôi trường được xây dụng từ rất nhiều

năm trước nhưng cho tới năm 2006 thì trường tôi mới bắt đầu thành

lập trường cấp 2. Tuy ngôi trường không đồ sộ, không rộng lớn bằng

những ngôi trường khác nhưng tôi tự hào nói rằng nơi đây không phải

tầm thường đâu. Nơi đây tuy cơ sở vật chất còn thô sơ nhưng vần trang

bị đầy đủ thiết bị cho chúng tôi học như tivi, quạt, máy chiếu,… . Nơi có

đội ngũ cán bộ giáo viên luôn tận tình vì đàn con nhỏ, vì những chủ

nhân tương lai của đất nước. Trường của tôi nằm tại vị trí khóm 7, thị

trấn Sông Đốc, huyện Trần Văn Thời, tỉnh Cà Mau, nằm ở phía sau ủy

ban. Trường được chia làm 3 khôi và mỗi khối chia làm 2 dãy lầu.

Trường có hơn 1000 học sinh và gồm 100 giáo viên. Tuy học ở đây, cơ

sở hạ tầng còn chưa được đầy đủ nhưng đối với tôi nó là nơi yêu quý,

yêu hơn cả ngôi nhà của mình. Nơi tôi có thể tìm kiếm được những

người bạn tri kier, những người bạn còn thân hơn anh của tôi. Nhớ lúc

học lớp 8 cứ mỗi lần ra chơi chúng tôi lại cùng nhau ra sân trường chơi

đá cầu, nhảy dây, những trò chơi khiến chúng tôi như trở về tuổi thơ

đầy sự trong sáng, hồn nhiên. Nói tới vui chơi thì cùng nói về việc học

tập tại ngôi trường này, thầy cô trường tôi vô cùng vui vẻ thân thiện đối

với học sinh. Trong những tiết học, thầy cô luôn cố gắng giúp tôi hiểu

bài và giúp chúng tôi vui vẻ nhất, thư giản nhất. Thầy cô mà tôi đã từng

học, đối với tôi người mà cho tôi nhiều kỉ niệm nhất đó chính là cô Hà-

cô dạy toán cho tôi.

Tôi và cô gắn bó với nhau hết năm học lớp 8, cô không phải là quá

khắc khe nhưng cũng khiến chúng tôi - những đứa ma mảnh phải sợ hãi

và nghiêm túc học trong tiết cô. Trong môn học của cô thuộc vào môn

chúng nên cô luôn tạo điều kiện tốt nhất cho chúng tôi khỏi rơi vào con

điểm khống chết và phải thi lại. Qua mỗi tiết học của cô, tôi luôn hiểu


bài, không chỉ tôi mà những người yếu toán nhất lớp tôi cũng phải nói

là “rất dễ hiểu”. Trong tiết học cô luôn tận tình giảng lại cho chúng tôi

những bài mà chúng tôi không hiểu, cô rất hay la chúng tôi vì chúng tôi

hay mất trật tự. Để các bạn hình dung kier về cô hơn thì cô có thân hình

thon gọn, chúng tôi hay ghẹo cô “Nhìn thân hình cô như cô gái 18 tuổi”

dù cô đã có 2 người con, mái tóc cô đen uốn ở phần đuôi, trên mái tóc

cô đã lấm tấm vài cọng tóc bạc, cô không hay xõa tóc khi cô đến lớp mà

thường kẹp mái tóc bằng một chiếc kẹp. Đến lớp cô thường khoát lên

mình những bộ áo dài thướt tha hay những bộ đồ vest đơn giản. Cô rất

thích tôi vì tôi là con gái và là đứa rất chăm chỉ nhất trong lớp, cô có hai

đứa con trai nên cô rất thích con gái. Cô hay gọi tôi là con gái và tôi

cũng gọi cô là mẹ. Có hôm thấy tôi ngồi khóc thúc thích một mình, cô

ân cần lại vỗ về, khuyên nhủ tôi rất nhiều, cô bảo tôi đừng buồn mà hãy

làm tốt hơn để sửa lại cái sai mình đã làm. Nhưng cũng có lần tôi làm cô

thất vọng. Khi kiểm tra giữa kì mặc dù cô đã bảo rằng là không được chỉ

bài các bạn để các bạn tự làm bằng chính năng lực của mình, nhưng do

năng lực của các bạn xung quanh tôi không được tốt làm tôi không thể

cầm lòng được, tôi đã cho các bạn chép bài của mình và bị cô phát hiện,

cô rất buồn, tôi nghĩ cô đã rất thát vọng về tôi, sau hơn đó cô không nói

chuyện với tôi nữa, tôi cảm thấy rất có lỗi với cô, vô cùng hổ thẹn và tôi

đã đến để xin lỗi cô, cô rất buồn nhưng cô cũng đồng ý tha lỗi cho tôi,

từ đó tôi luôn nghe lời cô và không làm cho cô buồn nữa. Tôi cùng cô và

các bạn gắn bó với nhau đi hết quãng đường lớp 8 đầy trong gai, vất vả.

Nhiều lần nhìn thấy cô, tôi muốn nói với cô rằng “cô ơi, em yêu cô

nhiều lắm”, “cô ơi, cô thật tuyệt”, “nếu như không có cô, em cảm giác

như đã mất đi một người yêu mình, một người hiểu và quan tâm mình,

lo lắng rằng cô sẽ quên em khi phải rời xa mái trường này cô à! Em sợ

rằng mình sẽ vấp ngã trên đường đời khi không có định hướng, khuyên


nhủ động viên em. Dù mai đây, chúng em mỗi người sẽ khác, mỗi người

sẽ có định hướng riêng của chính mình nhưng thầy cô vẫn trông ngóng

chúng em quay trở về và chào đón chúng em bằng vòng tay ấm áp.

Dù mai đây tôi là ai đi chăng nữa, có cuộc sống như thế nào? Thì

những kỉ niệm về thầy cô, bạn bè sẽ in dấu mãi trong tim tôi. Công ơn

dạy dỗ của thầy cô như biển cả mênh mong, bao la đến vô tận. Sự gắn

bó với bạn bè như keo sơn bền chặt. Cảm ơn tất cả mọi người vì đã gắn

bó với tôi trong suốt cuộc hành trình, để rồi mai đây khi nhìn lại khoảng

trời này tôi sẽ nở một nụ cười thật tươi. Chính nơi đây đã chấp cánh

cho tôi bay cao bay xa. Cảm ơn bằng tất cả sự chân thành. Cảm ơn vì tất cả 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...