Tôi đi ba bề núi
Để đến ba bề biển
Ôi bình nguyên lọt
thỏm giữa miền Trung
Và đồng bằng ở tận
cùng mũi đất
Sông
Đốc chém anh một vết thương lòng
Đến bao giờ nguôi
Những kỉ niệm quê
hương như bầy ngựa hoang
Lồng lộn và dày vò
anh
Tôi đi từ một bờ
biển biếc
Để đến nơi có biển
Đông biển Tây
Để nhận ra ta bồng
bột
Để hiểu đời có
luật trả vay
Muốn trở thành mặt
trời chói sáng
Phải sống sót sau
mũi tên Hậu Nghệ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét