Anh cầm mùa thu trên tay
Để biết tháng ngày còn dài
rộng lắm
Chiếc lá rơi hăm hở về đâu?
Sao dòng sông bịn rịn chân cầu
Cũng như anh một ngày bất
chợt
Nhận ra mình Sông Đốc xa xăm
Và em đã hai lăm tuổi
Một ngày buồn dài đến trăm
năm
Khi thề thốt làm mình giả tạo
Anh cần yêu em im lặng lòng
mình
Khi tiếng gió cũng thành
tiếng hát
Anh về cuối đất để thương em
Đọc thơ của thầy em thấy lòng vui lạ thường, tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Cà Mau đẹp và nên thơ lắm đúng không Thầy? Người chưa đến thì tò mò, háo hức vì vùng đất cuối trời hoang sơ, người đến rồi thì yêu mãi không thôi,ở nơi xa thì bịn rịn nhớ nhung khôn xiết...!
Trả lờiXóa