Hãy đến bên anh và mang ly cà phê
Khi anh vừa thức dậy
Khi đôi mắt còn nhìn đời ngơ ngác
Khi những giấc mơ còn trong đầu
rời rạc
Làm người đàn ông phải biết uống
thứ nước đắng cay
Để cuộc đời bớt chông chênh vấp
ngã
Để mỗi sớm mai thấy mình như người
lạ
Cần một người gọi tên chào đón ban
mai tinh khôi
Đôi khi cần một mình để chiêm
nghiệm những điều gần gũi quanh ta
Đôi khi cần một bờ vai để sẻ chia
bớt trống vắng
Dù biết đắng cay sẽ làm cho người
ta lớn
Mình vẫn thích những niềm vui nho
nhỏ hơn đối diện với nỗi buồn
Bỏ lại sau lưng những giấc mơ đêm
lạ lẫm
Mình ngồi bên nhau gọi một ly đen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét