( Trường ca văn xuôi - Khúc bốn, năm, sáu )
KHÚC BỐN
Con đường nhỏ ven sông lặng lẽ sáng trong mưa. Không gì bình tĩnh và trần tư hơn những ngọn đèn đường.
Những cái cây trầm tĩnh đứng bên nhau. Vòm lá ướt lung linh, đẹp và tự tin hơn tất cả. Tôi thấy nước đang chảy trong những vòm lá. Con cá tiên tri đang ăn những trái cây chín đen.
“Hãy nhìn ra sông và kìm cảm xúc”
Một các cây thì thào với một cái cây. Rồi tất cả chợt lặng im như vừa biến mất.
Trong ánh sáng của sông, của đèn đường và sự huy hoàng của mưa. Những cái cây như được các Thiên thần mang từ trời về trồng dọc con đường. Tôi trồng tôi vào thảo nguyên bóng tối. Tóc tôi thẫm một vòm trong đêm. Mắt tôi nở hoa. Miệng tôi xào xạc. Tai tôi thành tổ chim. Và tim tôi đậu từng chùm quả. Tôi cất tiếng với những trái cây: “Hãy nhìn trong đêm thị xã, một ô cửa sáng đèn”.
Tất cả cây quay lại nhìn và khẽ run lên. Ô cửa sáng trong đêm mưa gương mặt Thiên thần. Một cái cây già nhất nghẹn ngào nói: “Từ thuở còn là hạt, tôi đã thấy ô cửa sáng đèn kia”. Và những cái cây chuyển dịch qua những cái cây về phía ô cửa. Những cái cây mang cơn mơ mọc xum xuê, cơm mơ trút lá và tư duy trong vòm sáng tĩnh lặng.
Thế gian những tháng năm tưng bừng những ô cửa. Có bao căn phòng tắt đèn, đóng cửa và ai đó nằm xuống mãi mãi. Thế gian mỗi ngày một tối hơn. Chúng ta sống quờ quạng trong những tháng năm bóng tối nham nhở. Nhiều hơn thành phố vùi sâu vào đất. Những thành phố ra đi vĩnh viễn và mang theo những cây đèn. Chúng ta bới đất và nâng những cây đèn, như nâng những thi thể ngừng thở đã lâu nhưng da thịt vẫn còn ấm nóng.
Thị xã những tháng năm này mất dần những cây đèn. Những ô cửa đóng lại không một lời hứa hẹn. Đêm khuya, tôi như người cuối cùng sót lại đi thắp đèn trong những căn phòng ẩm mốc của thị xã. Nhưng giờ đây những cây đèn còn lại quá ít.
Và mỗi đêm trong giấc ngủ tôi mơ nhìn thấy những cây đèn nhiều hơn. Những ngọn đèn toả sáng các căn phòng, trên đỉnh cây, dọc bờ sông, và trải rộng trên những cánh đồng và trên những đỉnh núi. Và trong mỗi xẻng đất chúng ta đào lên từ nghĩa địa đều có một cây đèn đang toả sáng.
Nhưng đêm nay mưa như sông trời đổ xuống thị xã. Những ngọn đèn lần lượt tắt và những ô cửa lần lượt mất hút.
Và đêm nay, tôi ngồi, đầu cúi xuống trước cây nến đang cháy. Khi tôi ngước nhìn lên cây nến, tôi thất có gì đang xảy ra với thị xã chúng ta. Chỉ nước đang chảy chan hoà như dòng sáp từ một cây nến khổng lồ đang cháy sáng phía xa. Cháy như buổi hoàng hôn đau đớn cuối cùng, và cháy như buổi rạng đông còn giá lạnh đầu tiên.
Và tôi lại mở cuốn sách trong ánh sáng này. Tôi đọc to lên để chống lại nỗi sợ hãi. Đọc to nữa to hơn nữa. Nhưng giọng tôi lúc này chỉ còn là tiếng nứa nở.
KHÚC NĂM
Thị xã đã mở một con đường mới. Họ ủi đi một phía nhà dọc con đường xưa. Giờ chỉ còn lại ngôi nhà cuối cùng. Đó là ngôi nhà cổ hai tầng. Tầng dưới ngôi nhà là hiệu vàng. Đèn luôn sáng choang và tủ kính luôn rực rỡ. Cửa hiệu vàng mở từ sớm tới khuya. Tôi nhìn thấy rất nhiều nhà thơ bước vào. Họ bước vào rất vội và ra đi còn vội hơn.
Tầng trên ngôi nhà cửa đóng như đã hàng thế kỷ. Tôi không bao giờ thấy ánh đèn hay tiếng người từ đó vọng ra.
Suốt những thế kỷ qua và những năm tháng này, tôi nghe tiếng chân từ tầng dưới đi lên tầng trên. Đến giữa cầu thang tiếng chân luôn dừng lại. Đó là những ngày nóng nhão óc và những ngày lạnh vỡ xương. Đó là những ngày câu hỏi vang lên như một tiếng nổ trái bom. Và sau đó im lặng kéo dài như không còn sự sống. Đêm đêm tầng trên ngôi nhà - một cái đầu mất ngủ - nhìn xuống chúng ta. Và trong giấc ngủ của mình, chúng ta nhìn thấy cái chết như một người bà con đang kê lại đồ đạc và kéo những chiếc rèm che cửa.
Đêm nay tất cả vàng ở cửa hiệu tầng dưới đã được chuyển đi. Hai cánh cửa gỗ mở toang ngơ ngác. Có một vài kẻ lang thang trong mưa đi qua , dừng lại và nhìn mãi vào bên trong. Chỉ sớm mai tầng dưới ngôi nhà sẽ biến mất. Chỉ còn lại tầng trên lơ lửng giữa bầu trời thị xã, giống như một cái đầu đang nghĩ, và kéo dài cả thế kỷ sau.
KHÚC SÁU
Những mái nhà thị xã trải mênh mông những quả đồi
Tại sao chúng ta không khát khao ngắm nhìn những mái nhà
Những mái nhà mang màu đất đai một xứ sở khác
Gió thổi trên mái nhà đêm đêm mà chúng ta chẳng hề nghe thấy.
Đấy thật là tội lỗi của chúng ta.
Tại sao chúng ta không khát khao ngắm nhìn những mái nhà
Những mái nhà mang màu đất đai một xứ sở khác
Gió thổi trên mái nhà đêm đêm mà chúng ta chẳng hề nghe thấy.
Đấy thật là tội lỗi của chúng ta.
Suốt những đêm Tháng Mười những hạt bụi vang lên. Những lá khô vang lên. Có bóng người đi qua những mái nhà. Có cả bóng một con ngựa hay lạc đà. Và những con mèo hóa thân lúc gần sáng trên những mái nhà mênh mông, hùng vĩ và cô độc. Tiếng bi thương của chúng xuyên thủng giấc ngủ tôi.
Tôi tỉnh giấc và thương tiếc những bồ câu đã chết trẻ trên mái nhà vào những chiều rét mướt. Gió thổi tung đám lông vũ ra khỏi hài cốt chúng. Những chiếc lông bay vật vờ vào sân nhà chúng ta. Ôi có phải đó là linh hồn những bồ câu chết trong quên lãng.
Giờ mưa đang vang trên những mái nhà. Nước đang chảy chan hòa trên những viên ngói. Trong ánh chớp những mái nhà dựng lên chất ngất, trải ra bất tận và kỳ vĩ và bí ẩn đến rùng mình. Linh hồn những bồ câu trong mưa gió bay lên. Những linh hồn bồ câu gù nhau như tiếng rên rỉ vì chảy máu. Chúng quấn quýt nhau. Chúng hôn mớm nhau. Rồi chúng nằm xoãi cánh bên nhau lặng lẽ khóc. Và những con mèo đã già đôi khi quên mất cả đường từ mái nhà xuống sân đang đứng nhìn linh hồn những bồ câu và người chúng ướt sũng nước mưa. Và lúc này tôi nghĩ về những nấm mộ hoan hỉ, những nấm mộ tươi sáng mọc trên đời sống chúng ta. Và tại sao chúng ta lại không mơ được đi trên những mái nhà kia. Đi cặp đôi, cặp ba, đi từng đoàn như cuộc hành hương kỳ vĩ.
Sao chúng ta lại không mơ được đi một mình trên những mái nhà giống như người mắc bệnh mộng du. Ta sẽ nhìn rõ hơn những con đường trên đất. Và ta được gần hơn với vô tận trời xanh.
Tại sao chúng ta lại không mơ và không cầu xin điều ấy.
Đấy thật là tội lỗi của chúng ta.
( còn tiếp )

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét