Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2019

TRƯỜNG CA NHỚ PHÚ YÊN - CHƯƠNG 10 : NHỚ PHÚ YÊN


CHƯƠNG 10 : NHỚ PHÚ YÊN
         
Ơi quê hương khi xa mới nhớ
Tôi thèm gần gũi để nhớ nhiều hơn
Phố cổ ba dòng sông sương khói
Gương mặt em chiều lấp loá thực - mơ
Người nhắc gương soi, người hong mái tóc
Tôi - nụ cười khoả lấp nguồn cơn
Cơm  áo - tháng năm - thời gian vụng trộm
Nhận mặt nhau tóc rối lòng hơn
Ơi chiều nay! Sau bao ngày rong ruổi
Hăm mốt nhịp cầu khúc khuỷu lòng tôi
Xin tâm thản nhiên mặt hồ lặng sóng
Để tôi bên đời lẻ bóng núi soi.
Em người con gái mảnh khảnh sương mai
          Sợ chạm vào mặt trời đánh mất chính mình
          Những con chữ gọi phố gọi mùa lay thức tuổi trẻ
          Theo mùa xuân trở về trên những đôi mắt óng ánh niềm tin
Em đến từ miền quê cần lao và bền bỉ
          Vẫn nhận ra em giữa chốn đông người thị phi
          Em là hiện thân cái đẹp mong manh đổ vỡ
          Một chiều bình yên ngỡ ngàng nhận ra em
          Em người con gái tôi thương từ tiền kiếp
          Gió,nắng,mưa làng hoa làng rau vẫn lấm lem em
          Dù em có bôn ba,nhọc nhằn mưu sinh hay khát vọng
          Tôi vẫn chờ vẫn đợi một tình yêu quê hương
          Một chút núi
          Một chút đồng bằng
          Một chút đồi cát
          Một chút biển
          Một bình nguyên thu nhỏ
          Một chút đất  đỏ bazan
          Chút Tấy Bắc
          Chút Vũng Tàu Nha Trang
          Chút Tây Nguyên
          Chút Vịnh Hạ Long
          Chút trung du …
          Phú Yên không có đặc thù gì rõ nét
          Không có đặc thù gì lại là đặc thù Phú Yên
          Chiều lãng mạn bên bờ kè xóm Rớ
          Trưa nắng đỏ miên man cao nguyên Vân Hòa
          Tắm biển Long Thủy
          Nghỉ mát đồi Thơm
          Hòn Mái Nhà lửa trại
          Hòn Yến riu ríu tầm nhìn
          Ô Loan lao đao con sò huyết
          Đêò Thị đỏ màu hoa trạng nguyên trong câu thơ Nguyễn Mỹ
          Sông Ba yêu thương trong âm nhạc Đức Thanh
          Gặp Đá Bia ghi danh cửu đỉnh
          Xoài đá Trắng sản vật tiến vua
          Ngựa gò Thì Thùng rong ruổi khắp nơi
          Ngân Sơn thanh bình Ngân Sơn thảm sát
          Xứ sở của hoa vàng cỏ xanh
          Ô Loan đẹp như tranh
          Phú Yên  đất trấn biên
          Bốn trăm năm mở cõi
          Đất mới văn hóa chưa dày
          Nhân tài còn thưa thớt
          Làm sao tự hào người Phú yên ?
          Khi chưa có điều gì rõ nét
          Làm sao đủ tự tin ?
          Khi không rõ đặc thù
          Không địa đầu Móng Cái
          Không chót mũi Cà Mau
          Chỉ lưng lửng mắc nghẹn  giữa hai đêò
          Phú Yên vẻ đẹp còn hoang sơ
          Vì chưa đủ tầm phát triển
          Đời sống dễ chịu
          Tình người thơm thảo
          Thành phố như người thiếu nữ bên bờ biển biếc
          Chiếc áo mới may đã chật
          Đông Hòa du lịch sinh thái
          Tuy An du lịch lịch sử
          Sông Cầu kinh tế biển
          Hòa Hiệp  khu công nghiệp
          Tuy Hòa du lịch tâm linh
          Không có gì đặc thù
          Lại là đặc thù của Phú Yên
          Ghé nhà thờ Mằng Lăng xem sách chữ quốc ngữ đầu tiên
          Có thánh  An Rê Phú Yên tử vì đạo
          Đua  thuyền trên sông Ba
          Nghe nhìn thơ nguyên tiêu tháp Nhạn
Núi Sầm Hòa Trị
Gành đá Hòa Thắng
Núi lẻ loi gữa trù phú đồng bằng
Thổ sinh kim
Chắc chắn đất ấy phát văn
Ta nhớ một thời rong ruổi
Ngước mắt lên đất Phú trời Yên
Một vòm trời rộng rãi
Không lấp lánh  bao ngôi sao tỏa sáng
Chỉ cỏ thảo nguyên xanh
Bình tâm qua ngày tháng
Không trầm tích Hà Nội Huế
Không tinh hoa Sài Gòn
Phú Yên cái gì cũng có
Nhưng không bằng người ta
Củng Sơn bạt ngàn mía
Chỉ thiếu vắng tình em
Kim Nguyệt ơi Kim Nguyệt  
Trong lòng anh trăng còn sáng mãi
Nôn nao mối tình đầu
Mỗi năm anh hành hương về Hòa Phong
Mỗi năm anh hành hương về Sơn Hòa
Để nhớ tôn giáo tình yêu
Để nhớ tôn giáo em
Anh xa em như anh xa đất nước
Anh mất em như mất cả quê hương
Có những chiều buồn thương
Anh ngóng về kỷ niệm
Phố núi thật gần phố núi ở trong anh
Tiếng hát hiện về trập trùng đèo dốc
Người chỉ là duyên nên còn xa nợ
Cây thất tình mùa gió cũng đa mang
Sao tôi nhớ em nỗi nhớ tiền kiếp
Người có chút gì lưu luyến với tôi không ?
Đôi khi anh tiếc tình yêu chúng ta
          Một tình yêu mơ mộng
          Anh chưa cầm tay em
          Mà tiếng hát buông rơi
          Xin mưa gió vào tôi
          Để em đừng ngập ngừng nhan sắc
          Chắng ích gì níu kéo một mối tình
          Đã đắm đò từ tuổi thanh xuân
Đã đến Phú Yên nhiều lần
Và còn nhiều lần đến nữa
Giá cả rẻ
Thức ăn ngon
Cảnh đẹp phong phú
Tình người nồng ấm
Mưa tiễn người đi về đất Mũi
          Trời xanh gay gắt nắng Tuy Hòa
          Đất Phú trời Yên người khốn khó
          Rượu bia nào đủ làm ta say ?
          Giã biệt sông Ba về sông Đốc
          Dòng sông nào  giông bão rập rình ?
          Cây nào chờ đón gió phiêu linh ?
          Ta có  ngờ đâu phía không ngờ !
          Vẫn còn niềm tin ở phía trước
          Cây đang hoa và nắng vàng mơ
          Kẻ ra đi kẻ chen chân bước
          Dòng sông nào cũng hóa sông thơ
Mỗi năm tôi trở về Phú Yên
Như một người sám hối
Như một người hành hương
Để được nhìn thấy Đèo Cả
Để đặt chân lên Tháp Nhạn
Để ngồi ở quán cà phê không tên Ba Lưu
Ôi tuổi trẻ nông nổi
Quê hương xinh đẹp mà ta bỏ đi
Không ai trách cứ gì ?
Cơm áo trào tức ngực
Để không phải là người mất gốc
Con cháu phải nhớ về quê hương
Hạt bụi ở đâu vẫn cứ là hạt bụi
Sao ta thèm làm hạt bụi quê hương
Dù đi khắp bốn phương trời
Trở về xứ Nẫu làm người rong chơi
Xin cảm ơn, xin cảm ơn tất cả
Ngọn gió tuổi thơ, câu thơ tuổi trẻ
Hạt gạo Tuy Hòa con cá sông ba
Cảm ơn quê mẹ quê cha
Xin cảm ơn bè bạn quanh ta
Dù người còn người mất
Sẵn sàng đọc nhau nghe những điều tâm sự
Như những lời  thủ thỉ sông Ba
Cảm ơn giọng Nẫu có em muôn trùng cách trở
Tôi bây giờ như gió mồ côi
Tri ân với quê hương nghèo khó
Cũng góp thêm về một sắc mai














Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...