Lại nhớ về xứ Nẫu yêu thương
Câu hát “Than thân trách phận “
Sông Ba bốn mùa chắt chiu
con nước
Góp nuôi hạt lúa quê nhà
Điệu bài chòi giữ hồn xứ sở
Nhạn Tháp đêm trăng réo rắt gọi thơ về
Người xa xứ nặng lòng cơm áo
Đá Bia chiều đỉnh nhớ trong mơ
Trăn trở buồn vui phận người vẫn thế
Con nước đầy con nước lại vơi
Nẫu đi rồi nẫu sẽ dìa !
“ Đa tình con mắt “ Tản Đà còn ghi
Nghèo thì chẳng đáng buồn chi
Nghèo không có chí là khi
ta buồn
Xưa nay những đấng anh
hùng
Những người thành đạt
khốn cùng mới nên
Ngày đi lặng lẽ bao nhiêu
Ngày về thiên hạ hò reo
đón mừng
Ngày đi rách rưới muôn
phần
Ngày về áo gấm về làng xênh xang
Trời sinh ta vốn có tài
Ắt không vùi dập lâu dài
đâu em
Lập thân nuôi chí cho bền
Ước mơ thật lớn dựng nền
tương lai
“ Cánh chim bay đi đâu
vẫn nhớ về tháp Nhạn “
Nhớ điệp trùng mây trắng
trời xưa
Đêm thao thức dội về
tiếng sóng
Giấc ngủ nào ẩn hiện
trong mơ
Nhớ đồng xanh mênh mông
bát ngát
Nhớ câu hò chao chát quê
ta
Nhớ tích tuồng ầm ì trống
trận
Điệu bài chòi xao đông
mênh mông
Thấy nhịp cầu vắt ngang
thương nhớ
Ơi Tuy Hòa hoàng đạo tim
ta
Ngày ta sống ngược xuôi
cơm áo
Để đêm mơ tất tả Nhạn Đà
Chuyến xe đò chở gió Miền
Trung đi qua
Em hỏi khẽ sợ mình nhầm
lẫn
Phải gió Miền Trung cái
gió Lào nóng bỏng
Thổi hoài khản đặc tiếng
ve
Cái gió Lào đi quá giang
xe
Mang hơi mặn biển vào
thành phố
Chiều tháng Tư mở toang
cửa sổ
Hầm hập mưa chiều thoáng
ngẩn ngơ
Em đong đầy mùa hạ nhớ
thương
Còn rớt lại tiếng ve hấp
hối
Điệu bà chòi sông Ba xao
động
Nước lên ròng đưa đẩy gió
miền Trung
Cầu bắc ngang tầm đôi bờ
thương nhớ
Sông như dòng lệ in vết
trong tim
Phía trước cầu là bao
điều không thật
Phía sau cầu lưu chiểu
bóng tháng năm
Con rất dở nên học hành
cũng dở
Nên sắm tình thơ trái
khoáy với mùa
Nên không thể làm bao
điều có thể
Cho cuộc đời trước tri
thức nhân đôi
Mỗi bình minh không đón
đợi từ ngôi nhà
Nơi con sống biết ăn và
biết nhớ
Sống với quê hương trọn
đời chưa đủ
Dẫu một đêm xa cảm thức
là nhiều
Tôi xa em tôi xa thị xã
Để gần lắm ước mơ
Khát vọng tuổi trẻ
Nung tôi cuồng nhiệt như khí hậu quê nhà
Thèm lắm ánh mắt vui cười
Câu nói chờ ngày mai bỏ ngỏ
Sẽ trống vắng tôi khi mang nỗi niềm phố
Ray rứt về miền đất gần mà xa
Tôi xa em tôi
xa thị xã
Nhỏ nhoi cánh chim với trời chiều
Ánh mắt ấy tiễn đưa thay câu hát
Giục tôi khởi hành cho kịp bình minh
Ngủ lại đêm nay với thị xã
Để mai tôi thành kẻ xa quê
Bàn chân đợi ngay về
Sông như dòng lệ hai bờ cỏ xanh
Bạt ngàn cát bạt ngàn sao lấp lánh
Nỗi niềm biến tôi thành mùa hè
Con mắt phố soi vào đêm không ngủ
Cho
một người bơi trong minh mang
Ngủ
lại đêm nay với thị xã
Ru tôi
bớt mỏng mảnh hơn
Phố
rót vào tôi giấc mơ tuyệt đẹp
Chập
vào ngày thành đôi cánh bay lên
Lại muốn về Miền Trung
Ngã vào lòng của má
Mình không bỏ quê hương
Quê hương không
từ chối
Chỉ cơm áo làm ta rong ruổi
Không trách giận cuộc đời
Không buồn phiền số phận
Chỉ cái nghèo bảm đuổi
Đối mặt rời quê hương
Cần gì hoàng hôn đến !
Cần gì mây phiêu du !
Khi lòng mình chống chếnh
Làm người thiếu quê hương
Bây giờ tôi xa Tuy Hòa
Như một người bị đứt tay
Nỗi hối tiếc chạy rần lên lồng ngực
Ngọn gió Tuy Hòa dẫu đi bốn hướng
Vẫn âm u mây sớm Chóp Chài
Tôi sống cho người
Một trái tim khác
Bao nhiêu rượu không làm tôi đủ tỉnh
Nghìn điếu thuốc chưa tan hết nỗi buồn
Tôi còn niềm tin trên đỉnh Nhạn
Với nụ cười át cả vầng trăng

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét