Khi tôi không xin được việc làm
Cha tôi bảo: hãy đi đến chân trời lạ
Cây chỉ trở thành cổ thụ
Khi rời khỏi quê hương
Cha tôi ngồi đục hình Long Ly Quy Phụng
Chú tâm để quên nỗi nhớ đứa con xa
Ông đang thiền vào từng thớ gỗ
Ông đang tư duy trên nét đục nét bào
Ông quên hết xung quanh
Ông bắt gỗ nói lên tiếng nói của lòng mình
Nhớ nhớ nhớ đứa con tha hương
Bàn tay không bảo bọc nữa rồi
Đục đục đục đẽo những thớ gỗ thừa
Vật vô tri nói lên hồn sinh động
Ông nhắc tôi hãy xem ti vi như chưa hề có cuộc
chia ly
Đấy là cách riêng ông nhớ tôi
Đấy là cách
riêng ông nhắc tôi
Khoảng cách không xa đâu
Khi trong lòng ta có quê hương
Khi trong lòng ta có những người thân
Cha tôi gọi điện cho tôi
Trăm lần như một
Cả nhà vẫn khỏe
Tôi
có thể ba hoa trong thơ
Nhưng
trước ông trong veo cảm xúc
Ông
nói thơ tôi chưa có chiều sâu
Cần
đọc văn Nam Cao
Với
một người bình dân như ông
Nam
Cao là nhất
Cái
đói cái nghèo ám ảnh ông
Cái
đói cái nghèo khiến tôi làm thơ
Nhờ
có cha tôi mới làm thơ
Tôi
còn mắc nợ ông
Tôi
chưa có trang văn nào cho những người như ông
Ngoài
than thân trách phận
Ngoài
lãng mạn tầm ruồng
Tôi
cứ mãi là tôi
Những
câu thơ bé mọn
Cha
tôi , người thợ máy của tàu viễn dương
Người
đạp xích lô trên hè phố Tuy Hòa
Người
chạy xe ôm ở bến xe liên tỉnh
Nhưng
cao hơn tất cả …
Là chiều sâu văn hóa
Sau vẻ thô ráp , lấm láp ,bụi bặm
Khi bạn ở gần núi
Bạn không thấy núi cao
Những người ở nơi khác
Đánh giá cao ngọn núi quê bạn
Cha tôi chỉ để lại một tấm lòng
Đối với tôi đó là tài sản .
Ông vẫn cặm cụi mỗi ngày đọc sách
Ông
vẫn dõi nhìn những câu thơ của tôi
Nhìn
thấy ông tôi nhớ đến núi
Ở càng xa núi càng cao
Ngày
hay đêm hễ rãnh
Là
ông ngồi nói chuyện với những khúc gỗ của mình
Đấy
là lúc ông trải lòng mình
Gửi tâm sự này đến con cháu mai sau
Nếu không xóa bỏ bao cấp
Ông là thợ máy giỏi ăn lương nhà nước
Cuộc đời ông có những thăng trầm
Ông vượt lên để cho tôi học chữ
Tôi biết chữ rồi tôi làm thơ
Tôi biết chữ chưa giúp đỡ gì cho ông
Mà thôi đó là quy luật
Giọt mưa sau rơi theo giọt mưa trước
Rồi ông đi tìm con
Khi tôi trở thành người bệnh vô thức
« chắc chú đi bán vé số để tìm thằng Ngân
«
Bạn bè tôi hiểu ông
Ông nói : « hãy quý mến bạn bè
Có một thằng bạn tốt như thằng Nhơn là hiếm lắm
«
Tôi nhiều chữ hơn ông
Tôi sống dở hơn ông
Dở hơn
nhiều người
Dở trước
cuộc đời
Sau giờ chạy xích lô, ông tưới cây
Ông ngồi hút thuốc nghĩ về những đứa con
Ông uống trà và xem thời sự
Đục những khúc gỗ như việc làm cả đời
Đục những khúc gỗ cũng nặng trĩu như nuôi con cái
Nhân béo có lần nói :
« Mày làm khổ cha mày
Mày dở hơn ổng nhiều «
Cặm cụi ông đục gỗ
Đục những lời ba hoa của tôi
Đục những bồng bột
Đục những ấu trĩ
Đôi lúc tôi muốn chạy về bên ông
Để ngồi uống trà
Lặng im như thế
Mà cách xa nghìn trùng
Cha tôi vẫn ngồi gọt dũa những hình thù tưởng
tượng
Ông nói : « để sau này cho thằng cu Đen
«
Tôi biết đó là cách ông lãng quên thời gian
Và đồng hiện cùng lúc nhớ thời gian
Mãi mãi tôi không hiểu ông
Mãi mãi ông không cần tôi hiểu
Khi tôi viết những dòng này
Có thể ông không đọc
Nhưng nhiệm vụ của tôi là nói thật lòng mình ...
Quên đi những đảo điên cuộc sống
Buổi sáng ngồi uống trà với
cha
Bỏ qua nghìn cây số
Mùa worldcup nào
cũng về nhà
Mặc ngoài kia lợi danh
Mặc ngoài kia quyền
lực
Mặc ngoài kia tiền bạc
Con về ngồi bên cha uống trà
Người đàn ông từng là
thủy thủ
Người đàn ông từng là công nhân
Từng chạy ba gác từng chạy xe ôm
Từng mạnh mẽ giấu
bên trong yếu đuối
Từng hạ xuống thấp để nâng con bay lên
Về nhà đi về bên cha
Cây vẫn vững dù đỉnh đèo muôn gió

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét