Tôi học năm cuối đại học , ba tôi viết thư : nhớ dìa nghe
con ! tôi hiểu ý ông không đâu bằng quê hường . cỏ đồng nhà dù cắn khô vẫn là
đồng đất quê hương . con dế xa nhà ,xa đồng đất quê hương dễ sứt đầu , mẻ trán
, gãy càng .gáy đồng nhà vẫn tốt hơn gáy đồng lạ .
Tôi về quê . sáng sáng cùng bạn bề uống cà phê . tối tối
một mình xem tin tức tuyển nhân sự . vài tháng thất nghiệp người đầy mặc cảm .
thương ba má bán miếng đất nhà để mình ăn học . giờ nằm dài thất nghiệp làm uể
oải tinh thần đám đàn em trên con đường học tập .
Anh Trí nói : đi xin việc mày phải giả nghèo giả khổ người
ta mới động lòng thương ! ý anh muốn là tôi dùng khổ nhục kế . Nhưng đây đâu
phải thời bao cấp , đây là thời buổi kinh tế thị trường , phải hậu duệ , quan
hệ , tiền tệ , rồi mới tới trí tuệ . chị Hương tôi nói : dìa nói ba má lo một số tiền tao xin việc cho .
nhà tôi nghèo lo ăn học đã khó khăn tiền đâu lo chạy vạy xin nhiệm sở . Ba tôi
nói : nó nhận tiền mày cho mày dạy một thời gian rồi đuổi ra tuyển thằng khác .
hãy đi bằng đôi chân của mình con ạ !
Sâu một thời gian suy nghĩ tôi quyết định đi phương Nam .
Cà Mau là đất cuối trời đang còn cần nhân sự trong ngành giáo dục . tôi dạy học
ở vùng cuối dất . Ba má tôi chạy xe máy
một ngàn cây số vào thăm tôi . bốn bề sông nước , trường học tuềnh toàng , nhân
tình bất ổn . ông nói : mày trụ ở đây không lâu đâu !
Rôi tôi cưới vợ có con . Tưởng ổn định cuộc sống an cư lập
nghiệp nơi cuối đất , rồi tôi đụng chuyện bất ổn với một vài người dân ở đây .
tuổi trẻ mà , do thiếu kinh nghiệm sống . tôi bỏ dạy . về quê chạy bàn cà phê
và làm thơ , thỉnh thoảng nhớ vợ con và Cà Mau. Bà nói : máy nhớ vợ con phải
không ? bà nói nho nhỏ : “ đến đây thì ở lại đây , chừng nào bén rễ xanh cây
mới về “
8 /9/2018
THẠCH ĐÀ
(Cà Mau )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét