Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2018

TẤM LÒNG CỦA MỘT NHÀ GIÁO TRẺ - THẠCH ĐÀ


TẤM LÒNG CỦA MỘT NHÀ GIÁO TRẺ
PHẦN 1 :
THẦY GIÁO TRẦN ĐỨC TÍN : HOA XƯƠNG RỒNG TRÊN CÁT
-         Ê giáo sư tới kìa tụi mày !
Đó là lời học sinh lớp 11c5 lớp thầy Tín chủ nhiệm khi thầy Tín vào lớp . Thầy Tín học ngữ văn trường đại học Tây Đô . Thầy giảng bài Ngữ văn rất sâu sắc . Học trò thầy mắt chữ a miệng chữ o im phăng phắc lắng nghe . Lớp học tưởng chừng chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường . Giọng thầy rất khỏe và vang xa . Hai dãy phòng học đối diện cách nhau rất xa mà vẫn còn nghe âm vang của thầy giảng bài .
Trước khi tốt nghiệp đại học năm 2012-2013 . thầy Tín có một gia cảnh rất khó khăn . Cha mẹ li dị . Cha theo vợ bé . Mẹ đi tu. Bốn anh em thầy , tự đùm bọc và tự lập vươn lên . Nội ngoại ở xa nên mấy anh em bảo ban và yêu thương nhau . Trước khi đến cổng trường đại học , thầy Tín chạy xe ôm , làm bảo vệ , dân phòng ở xã Khánh Hội . Vào đại học thầy làm đủ nghề để vừa mưu sinh và trang trải học tập .Thầy  là sinh viên giỏi khoa ngữ văn trường đại học Tây Đô.niên khóa 2009- 2013.
Thầy Trần Đức Tín về công tác trường Sông Đốc năm học 2013-2014 . Thầy đã đạt nhiều thành tích giáo viên dạy giỏi vòng trường 2015-2016, giáo viên chủ nhiệm giỏi vòng trường 2015-2016 , giải nhất liên môn tỉnh Cà Mau 2016, giải nhì quốc gia liên môn 2016 , giải khuyến khích báo Cà Mau thầy trò cùng vượt khó năm 2016 .
Thầy Tín dạy văn học trò rất thích . Dạy thơ Hai Ku thầy làm thơ Hai Ku minh họa .Dạy truyện ngắn thầy viết truyện ngắn . Dạy về thơ lục bát thầy làm thơ lục bát . Thầy Tín có thơ văn đăng trên các báo tạp chí trung ương và địa phương . Nhuận bút của thầy đủ uống cà phê và đủ nhậu .
Nhớ lại mấy năm đầu về trường thầy Tín tâm sự : lúc mới ra trường lương hai triệu tám . vừa sinh hoạt vừa gởi tiền cho em gái đang học cao đẳng y tế Cà Mau . Thầy Tín nói chật vật lắm , thiếu trước hụt sau phải vay mượn tiền anh em tháng sau gôi đầu lên tháng trước . may nhờ  các báo thương đăng bài nên có đồng ra đồng vô .
Nhân kỷ niệm 15 năm thành lập trường Sông Đốc . thầy Trần Đức Tín có bài thơ tâm đắc viết về kỷ niệm này .
Phấn, bảng và... em!
(Thân tặng các thầy trường THPT Sông Đốc)
Chẳng có gì ngoài anh với đơn côi
Viên phấn trắng và màu xanh của bảng
Trời vẫn có vài đám mây lơ đãng
Anh chỉ còn... miền kí ức xa xôi...!
Chẳng có gì ngoài anh với đơn côi
Phải không em thời gian là vô tận?
Quá đủ rồi trong kiếp người lận đận
Anh tìm về với: phấn, bảng và... em!
Vốn mẹ cho đôi tay trắng lẫn đen
Vài nét mực trong màu xanh của lá
Phung phí quá anh trở thành xa lạ
Nay anh về, có đón nhận không em???
Chẳng có gì! Em cứ nghĩ mà xem
Đôi vết mực loang màu trên cổ áo
Và ngôi nhà của ước ao đời giáo
Cũng chỉ là: phấn - bảng và... Em!
SĐ, 9/10/2014.
Trần Đức Tín

Bài thơ như một món quà tinh thần được các thế hệ học trò của trường chuyền tay nhau lưu niệm .
Thầy Nguyển Cảnh Tiên bí thư đoàn trường nhân xét  : Thầy Tín là một cán bộ đoàn năng đông ,nhiệt tình . Thầy Nguyễn Tấn Nguyên hiệu trưởng nhà trường cho rằng : Thầy Tín laf giáo viên có năng lực , sáng tạo , dám nghĩ  dám làm .
Nghĩ về thầy Tín tôi chợt nhớ đến loài hoa xương rồng  trên sa mạc cằn khô.Cũng như thầy vượt khó vươn lên trong cuộc sống . Và tôi tin xương rồng sẽ nở hoa trên cát trắng .
 PHẦN 2 :THẦY GIÁO TRƯỜNG HUYỆN XỨ CÀ MAU
          Hắn  là một giáo viên trẻ của trường tôi . Năng nổ ,dám nghĩ dám làm , sáng tạo , hắn làm việc hăng say cho thỏa đam mê sức trẻ . Nhớ lúc hắn mới về trường . Hắn nói :
-         Em đi bằng đôi chân của em  hắn tâm sự
Nhìn tấm bằng đỏ và bảng điểm các môn trên 8.0 của hắn . Mình biết
hắn là sinh viên giỏi khoa Ngữ Văn trường đại học Tây Đô.
          Sau này thân thiết với tôi hắn kể : gia đình em có bôn anh em . cha mẹ li dị . Cha đi theo vợ bé . Mẹ đi tu ở chùa Phật Tổ . Bốn anh em tự đùm bọc và bảo ban nhau qua cơn sóng gió . Hắn chạy xe ôm , tham gia đội dân phòng xã Khánh Hội  để tự trang trải cho qua hết ba năm cấp ba . Với gia cảnh như thế người khác sẽ chìm hẳn xuống giữa dòng đời . Nhưng hắn lại vươn lên như hoa xương rồng  trên cát để vào giảng đường  đại học . Vào đại học , hắn phụ hồ,  làm tiếp thị và bao việc không tên theo mùa vụ để xoay xở bốn năm đại học .
          Hắn tham gia các phong trào của trường một cách hăng say và  nhiệt tình . Kết quả hắn đạt được cũng khả quan . Giáo viên giỏi vòng trường , giáo viên chủ nhiệm giỏi vòng trường , giải nhất liên môn tỉnh Cà Mau , giải nhì liên môn quốc gia , hắn còn được giải khuyến khích viết báo của tỉnh . Nhớ lại lúc hắn viết các đề tài liên môn . các đề tài to lớn làm sao , có thể kể ra : làm sao để  kinh tế Cà Mau phát triển , biện pháp khắc phục ô nhiễm môi trường ở Sông Đốc …dĩ nhiên là người ta bỏ qua các đề tài đó . Tôi nói :
-         Mày mà đạt giải với các  đề tài vĩ mô đó thì ban kinh tế tỉnh nhà lập ra để làm gì ?
-         Em viết như rải mạ được cái nào hay cái đó !
Tiền lãnh giải từ cuộc thi liên môn mấy triệu hắn đãi học sinh cộng tác bằng hết
Quê hắn ở Khánh Hội. Nhưng dòng họ hắn lại ở Khánh Hải . Tổ phụ hắn ở bên Tàu qua . Dòng họ hắn không làm  ruộng , không đi biển . Chỉ làm nghề buôn bán trên sông và ai cũng giàu . chỉ có gia đình hắn nghèo , vì đổ vỡ . Cha hắn làm nghề tự do sống lay lắt . Hắn nói : cha hắn có một ưu điểm là làm lụng và nuôi gái! . Biết dòng họ khá giả hắn về vận động  dòng họ trao học bổng cho học sinh . Hắn vận động mười suất học bổng . Mỗi em được hai triệu . oách quá ! cho trường vùng sâu vùng xa như trường tôi .
Hắn là một giáo viên dạy Ngữ Văn . Hắn có một lợi thế là biết làm thơ và viết truyện . Thơ và văn của hắn đăng trên các báo trung ương và địa phương . Học sinh nhìn hắn thán phục .Hắn giảng như lên đồng , Hăng say và to khỏe và rền vang. Dạy thơ Hai Ku , hắn chỉ học trò làm thơ Hai Ku . Dạy thơ mới , hắn dạy học trò làm thơ lục bát và tự do . Hắn khuyến khích học trò sáng tác thơ văn ,để các em yêu thích hơn môn văn . Hắn chon bốn chục bài thơ của lớp 11c5. Lớp hắn chủ nhiệm , lớp chọn  xã hội của trường . Nhờ tôi viết lời giới thiệu . Tôi chấp bút ngay . Thế là tập san của lớp được in ra sau đó .
Lớp hắn chủ nhiệm có hai đứa học trò ở xa . Khả ở ấp Đầu Sấu Phú Tân .Đi học bốn giờ sáng em lội bộ đến trường . Trời nắng không nói . Trời mưa rất cực . Nhiều hôm em trễ học . Hiếu ở nông trường Dừa cách trường mười mấy cây số , qua sông qua phà rất vất vả . Hắn nói :
-         Hai đứa bây tới nhà thầy ở
Từ đó Hiếu và Khả ở với hắn đên hết năm học . Nhà gần trường hai em không đi học trễ nữa . Lớp không bị trừ điểm thi đua .Ba mẹ các em yên tâm , và cảm ơn thầy chủ nhiệm .
Hắn hay rủ đồng nghiệp uống cà phê và dĩ nhiên hắn trả tiền . Hắn làm vui vẻ như nghĩa vụ , như một hành động đạo đức bố thí của đạo Phật .Hôm nào không có tiền là hắn trốn biệt . Điên thoại mời hắn , giả lơ không bắt máy .Tôi nói với bạn bè  :hắn hết tiền rồi !.Tạng hắn là thích bao người khác hơn là để người khác bao mình .
-         sinh nhật chị em tặng bánh sinh nhật…
-         sinh nhật anh em góp thùng bia nhậu cho vui…
Hắn vẫn xởi lởi với mọi người . Giáo viên trong trường nhờ dạy thay , hắn nhiệt tình giúp đỡ . Nhờ coi thi , nhờ giữ lớp hắn làm tất . Bây giờ hắn ba mươi tuổi . hỏi chuyện vợ con , hắn hát ngêu ngao : “ mà minh thì tay trắng làm sao cưới được em “. Tôi nghĩ : nếu không có hắn thì trường sẽ buồn và tôi mất một người bạn tri âm .
PHẦN 3 : TẤM LÒNG CỦA MỘT NHÀ GIÁO TRẺ

           Năm 2017 Tín vận động bạn bè quen biết tặng xe đạp cho học sinh nghèo của trường  cấp 3 Sông Đốc . Năm 2018 anh vận động phụ huynh tặng gạo cho học sinh nghèo ăn Tết Nguyên Đán . Anh âm thầm làm từ thiện dựa trên uy tín của mình . Để thỏa lòng đam mê văn học và truyền lửa cho học sinh , anh thành lập câu lạc bô thơ văn : Hoa Nắng Biển  tại trường  cấp 3 Sông Đốc  . Năm 2018 anh có hai niềm vui nhỏ là : cưới vợ và xuất bản tập thơ đầu tay : Rồi mình cũng xa lạ nhau – nhà xuất bản Hôi Nhà Văn tháng 4/ 2018 . Anh nhờ tôi viết lời giới thiệu . Tôi chấp bút viết ngay . nội dung như sau :
TÔI VỚI CÀ MAU CÙNG NHỊP THỞ LONG ĐONG
(Tập thơ : Rồi mình cũng xa lạ nhau – Trần Đức Tín – Nxb Hội Nhà Văn 2018)
          Khổng Tử nói : …tam thập nhi lập… ( ba mươi tuổi lập thân ) mà lập cái gì ? lập đức , lập trí , lập công , lập ngôn . Trần Đức Tín ba mươi tuổi là giáo viên dạy văn ở trường trung học phổ thông Sông Đốc . Anh đã lập đức , lập trí , lấp công dù ở phạm vi thị trấn nhưng ai cũng biết và bây giờ anh lập ngôn . Bằng cách ra tập thơ ở tuổi ba mươi “ Rồi mình cũng xa lạ nhau “ Trần Đức Tín thể hiện đam mê cháy bỏng với thi ca .
          Người xưa nói : ở đời có bốn việc bất tử ( công đức lớn , sự nghiệp lớn , công trạng lớn và văn chương lưu lại đời ). Trần Đức Tín không có tham vọng dùng văn chương để tạo tiếng tăm lừng lẫy . Mà làm điều ấy trong thời buổi hiện nay khó khăn vô cùng . Chỉ là “ hiện tượng thơ “ trong đời sống thi ca Việt Nam đã khó , huống chi lưu danh lại đời sau . Tôi tin Tín không có tham vọng đó , chỉ là lửa thi ca hừng hực trong anh .
          Khởi đầu làm thơ từ thời phổ thông , trải qua thời sinh viên và giáo viên . Giọng thơ Trần Đức Tín biến đổi theo thời gian , từ non nớt đến từng trải và chiêm nghiệm . lúc đầu thơ anh còn ảnh hưởng thơ Mới (giáo viên dạy văn ) dần dần anh đi sâu vào cái tôi đa cảm và sâu sắc . Anh viết về quê hương U Minh – Khánh Hội nơi anh cất tiếng khóc chào đời :
Tôi nhớ Cà Mau - mưa đầu mùa rát mặt 
trên bùn lầy ảm đạm xứ U Minh, tuổi thơ tôi nguệch ngoạc vết ngang những con còng 
heo hút gió bông tràm rú gọi 
tiếng toạc toẹt ung khói chiếc kohler
nhuộm sẫm màu chiều bên xóm vắng
tôi nhớ em
chỉ hai mùa mưa nắng cũng đủ thấm anh tầm tã suốt nửa đời 
          Anh viết về những lần anh phiêu bạt rời quê hương mà đau đáu niềm riêng :
Từ lâu tôi nuôi giấc mộng đi hoang 
Chân vội vã những khung trời xa lạ 
Từ ly biệt thôi chẳng còn rên siết 
Nhưng vẫn khóc mướt chiều, đau đáu ánh mắt quen...
          Trần Đức Tín quan niệm : kẻ lãng mạn chồn chân  khi ở yên một chỗ. Đi xa là để trở về , xa để nhớ , xa để yêu thương …
Có những cuộc hành trình con không dám nói với mẹ 
Mi mắt mẹ buồn như mảnh vỡ giọt sương 
Có những con đường chẳng thể nhớ nổi tên
Nghe vang vọng chân đau hay đá sỏi 
Chiếc áo cũ úa màu nhàu nát 
Cái võng cuối trời ùa nỗi nhớ mông mênh
Tôi ly hương trong lòng như quán vắng, mái trọ nghèo in đậm vết rong rêu
Ra đi, ra đi không hẹn như người hẹn 
Sao chiều bồn chồn đến tím biếc Hậu Giang
Mưa nhạt nhòa, mưa cũng đi hoang
Ra đi ra đi rưới đau buốt lên từng nền đất lạnh 
Để lúc trở về gục khóc những yêu thương. 
         
          Trần Đức Tín là nhóm trưởng của bút nhóm : Hoa Nắng Biển . Anh truyền lửa thi ca cho các thế hệ đàn em . Cuộc sống ở Sông Đốc sôi động và nhộn nhịp về kinh tế . tuổi tác ngày một lớn lên , cảm xúc ngày một khô cạn , như anh từng viết :
Từ độ em bước sang ngang
Xuân kia cũng chỉ: lá vàng, cây khô!
Bỏ quên một cuộc hải hồ
Tôi về giữ lấy: cây khô, lá vàng!!!
          Nhưng tôi tin , anh vẫn giữ lửa  đam mê với thi ca. Vì nghề nghiệp tiếp xúc thường xuyên với văn học , tiếp xúc với học trò , tự làm trẻ hóa tâm hồn mình , vì một tình yêu thi ca , yêu văn học , yêu người , yêu đời , yêu cuộc sống .

Qua bão giông sao em còn tiếp lửa ?
Đến cuối trời cháy, tàn, lụi, trong nhau!
                                                3/2018
          Thạch Đà
         


Trong thời buổi kinh tế thị trường , có một thấy giáo trẻ , ở một thị tứ năng động , ồn ào nhịp sống , nhịp mua bán , mà lặng lẽ làm thơ , mà thơ hay mới lạ , đăng khắp các báo , tạp chí trung ương và địa phương , lãng mạn dạy văn , lãng mạn làm thơ , lãng mạn truyền lửa cho các thế hệ đàn em .Một thầy giáo trẻ , có tâm , có tầm , có năng lực trong thời buổi này mới hiếm  làm sao !

4/2018



THẠCH ĐÀ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...