Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2018

NHÌN BÓNG CHIỀU ĐI QUA - THẠCH ĐÀ


NHÌN BÓNG CHIỀU ĐI QUA
                   1
          Sau khi có tiếng loa của ủy ban mang văn hóa phẩm của chế độ cũ bỏ đi. Bà ngoại tôi dồn tất cả các sách báo triết hoc, tôn giáo, sấm giảng, văn học … cho vào bao tải. cẩn thận hơn bà dằn cái cối đá xay bột và hất mạnh tay xuống đìa. Lúc đó tôi mới mười lăm tuổi, rất thích đọc sách tuy không hiểu bao nhiêu. Sau này lớn lên mới biết toàn sách hay, sách quý, uổng hết biết!. Bây giờ sách tái bản, sách mới lại không hay bằng các dịch giả, tác giả nguyên bản trước năm 1975.
                   2
          Thời bao cấp ở Minh Hải tôi làm ở công ty lương thực thực phẩm. Hồi đó đất nước còn nghèo. Người dân còn thiếu đói dù là nước nông nghiệp . Tụi tôi chiều nào cũng nhậu. Mồi màng ê hề! Thứ nhất thủ kho mà! Muốn mua gì, ăn gì phải qua tụi tôi. Bỗng lộc chán! Trong cuộc vui có chú Tư là bộ đội tập kết ra Bắc năm 1954. chú bất mãn vì làm lính trơn trong cơ quan. Chiều nào, chú cũng nhậu với tụi tôi. Vì lãnh đạo toàn mấy thằng Bắc vào Nam sau 1975. Một lần nhậu với chú, tôi hỏi :
-         Chú Tư chú đi tập kết ra Bắc sao giờ sao giờ chẳng có chức vụ gì ?
Chú Tư nói nhỏ :
-         Tao hủ hóa lấy vợ bộ đội vào Nam chiến đấu, nên bị khai trừ Đảng.
Tôi hỏi : mấy thằng Bắc nó nói không sợ chết, đi bộ đội là đi liền, không như tụi mày trốn lính!
Chú Tư trả lời :
-         Tụi nó nói phét! Không đi bộ đội lấy gì ăn, đào ngũ là cắt lương thực , bị bêu xấu đó mày
-         Dẩy hả chú Tư , tụi nó nổ với đám tụi con trong Nam nầy,
Bữa sau đám nhân viên Bắc nổ. Tôi vạch mặt liền. Tao biết tẩy tụi
mày rồi! Ông Tư bật mí.
                   3
          Sau bao cấp cơ quan giải thể. Tôi về sống ở Sông Đốc. làm “nhà báo “
vợ nuôi, kiêm kẻ lông mày cho vợ. Vợ tôi làm nghề giáo. Cũng giống tôi, hai vợ chồng đều giảm biên chế. Bây giờ trở thành cô bán xôi. Hai đứa con gái lớn đã ra trường. Con gái lớn học đại học ngữ văn. Ra trường xin việc làm , người ta đòi ba mươi triệu. Tôi nhà nghèo, làm sao lo? Bây nó bán quán cà phê cóc. Ở nhà trông con, chồng dạy học. Nhà hai đứa nó ở gần trường trên Trà Vinh. Đứa con gái thứ hai học kế toán . Bầy giờ nó đang làm cho doanh nghiệp tư nhân ở Cà Mau. Khỏe! hai vợ chồng già bên nhau. Làm đồng nào ăn đồng nấy, có dư chơi hụi, cho vay tiền góp, tà tà thôi! Bây giờ rãnh rôi nên tôi đọc sách báo. Cầm điện thoại lên mạng là sở trường của  tôi. Tôi đọc tất tần tật. Từ lề trái sang lề phải, từ lề Đảng sang lề dân , đọc mọi lĩnh vực, tuốt tuồn tuột, bù cho một thời lơ mơ, ất ơ của tôi. Trí nhớ tôi tốt. kiến thức tôi trở nên uyên bác. Tôi nói :
-         Chú viết văn đi chú Thọ, chú có kiến văn lắm
-         Để từ từ
-          Dở như con cũng tập tành viết lách …
4
          Hội thể dục của tụi tôi tập trung ở cầu Mới Sông Đốc. Chiều nào cùng đi vài vồng, sau đó tán gẫu, tôi nói :
-         khong có chú Thọ, chú Sáu chắc buồn lắm
-         Phải có thầy giáo nữa chứ
Chú Thọ trước khi đi tập thể dục. Chú làm một xị đế. Nên khi tập thể dục, chú nói chuyến rất bốc và hay. Chú Sấu xưa đi quân cảnh. Dân trình độ, võ nghệ đầy mình, đẹp lão. Chúng tôi chỉ có mình tôi là trung niên. Còn tất cả hội thể dục đều sang tuổi hậu vân . Nói chuyện quá khứ để giải stress. Hội thể dục tan khi trời tối. Tất cả đều đã xế chiều, nhắc lại kỉ niệm xưa để đôi chiếu, so sánh và sống tốt hơn với cuộc đời. Nhìn bóng chiều đi qua … chuyện xưa cũng chỉ là kỷ niệm . Chiều nay nghe tin chú Dũng trong hội thể dục mất. Cuộc đời quá vô thường như Phật dạy. Cuộc đời có bao lâu mà hững hờ. Hãy sống có ích cho cuộc đời tôi ơi ….
28/9/2018
THẠCH ĐÀ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...