Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2018

PHIÊU LINH GIEO CHỮ CUỐI TRỜI - THẠCH ĐÀ


PHIÊU LINH GIEO CHỮ CUỐI TRỜI
          Người thầy mà tôi viết ra ở đây là thầy Lê Hữu Trí . Học trò nhiếu thế hệ ở Sông Đốc ai cũng nhắc về thầy . Một người thầy dành cả đời yêu thương học trò, tâm huyết với nghề dạy học .
          Thầy Lê Hữu Trí sinh năm 1943, cử nhân văn chương , đại học văn khoa Sài Gòn . Trước năm 1975 thầy dạy học ở Tiền Giang. Năm 1989 thầy về dạy học ở Sông Đốc đoàn tụ gia đình .
          Học trò thây là Huỳnh Văn Út – thạc sĩ luật công tác tại tòa án tỉnh Cà Mau, tâm sự : người thầy mà tôi nhớ nhất trong đời đi học là thầy Lê Hữu Trí . chính những giờ văn tâm huyết của thầy đã kích thích , khơi gợi lòng yêu văn chương nơi tôi để tôi làm thơ, viết văn, làm báo .
          Nguyễn Ngọc Tân là đồng nghiệp dạy văn với thầy, viết một bài thơ tặng thầy để nói lên tâm sự của các học trò nơi cửa biển đối với thầy .

XIN LẶNG YÊN CÙNG THẦY!

     Lại sắp 20 tháng 11 rồi! Nhanh quá! Tự nhiên mình bỗng thấy nhớ "người bạn vong niên" đồng nghiệp thuở hàn vi nơi cửa biển Sông Đốc (đầy gió và mùi...cá) ngày nào ghê vậy đó! Chả biết độ này cụ thế nào rồi? Còn hay đi gác cu đất, cu cườm nữa không? Trong lòng cụ còn đau đáu nỗi niềm với đám học trò cá biệt như độ nào? Dễ chừng đến hơn một năm nay mình không gặp được cụ! Thôi thì, đành mượn tạm bài thơ nhỏ này như một lời tâm sự gửi đến cụ, âu đó cũng là lời chia sẻ chân thành của một người bạn! Mong sao cụ đọc được những dòng này!!!                                         
                                                                                           Nguyễn  Ngọc  Tân
          (Kính tặng thầy Lê Hữu Trí) 
Tối lùa yên  lặng  đến
Mùa khô cúp điện hoài!
Lại thương thầy không ngủ
Chợp mắt đếm một hai… 

Cứ lang thang quanh quẩn
Mong gặp thầy trước nhà
Mà  đêm   thì… cứ  tối
Mà  gió  thì… cứ xa… 

Ba mươi năm có lẻ
Bập bênh khắp xứ người
Thầy nâng tờ giáo án
Chữ chui vào tụi tôi… 

Biển vẫn thường nổi sóng
Làng chài hanh hao đêm
Lại thêm vài đứa nghỉ
Mắt thầy thâm quầng thêm… 

Lũ chúng tôi lớn lên
Học hành và làm lụng
Có bao giờ định bụng
Chia sẻ nỗi niềm thầy!? 

Kỉ niệm nào thăm thẳm
Chợt ùa về  tối  nay
Nếu có khao khát gặp
Xin lặng yên cùng thầy! 

Bỗng  nhớ  thầy  buổi ấy
Mảnh khảnh mênh mang cười
Gió cứ  miền gió thổi
Thầy cười nụ cứ tươi… 
                    Rạch Ráng 19-5-2008.
Trần Thị Hiền thạc sĩ ngữ văn nói : trong cuộc đời đi học , em chưa thấy người thầy nào tốt như thầy Trí. Người thầy không bao giờ em quên . em là lứa học sinh cuối cùng trước khi thầy nghỉ hưu .
          Thầy Trí dạy  văn : cả nguyên văn , dịch nghĩa , dịch thơ. Thầy chấm kĩ lưỡng bài văn của học sinh . Mỗi khi thầy chấm bài học sinh . Thầy vào rừng . mắc võng nằm giữa nơi yên tĩnh , vừa gác cu , vừa chấm bài . Thầy nói : làm vây để đừng bị phân tâm , chuyện áo cơm , vợ con làm náo loạn câu chữ học trò .  Thầy dạy văn chủ yêu thiên về kích thích , khêu gợi cái hay cái đẹpcủa văn chương , để học trò yêu thích môn văn .
          Thấy bán nhà ở chợ . vào trong rừng cất nhà  đào ao nuôi cá , nuôi gà , trồng sơ ri . Thấy đắp một hòn núi đất giữa nhà . thầy nói : đây là quẻ Thiên Sơn Độn , trốn và ẩn . ẩn giữa chợ đời .
          Tôi được may mắn là đồng nghiệp của ông . Hay ra vườn nhà ông uống trà đàm đạo thi  ca và chuyện đời , chuyện nghề , tôi có viết một bài thơ tả về khu vườn nhà ông ở .
          KÝ HỌA MỘT KHU VƯỜN
                                                Tặng thầy Lê Hữu Trí             

Cánh đại bàng về thu mình trong góc vườn chiều
                   Hòn thổ sơn mang khát vọng vững trải và trầm tĩnh
                   Mặt hồ giấu trong lòng tiếng nói đại dương
                   Những hàng cây những phận người trong nắng gió

                   Ông giáo già tạc vào mây trăng, tóc trắng , râu trắng
                   Đó là mặt trời không áng mây che
                   Những dòng chảy bao thế hệ không cạn
                   Nơi đây khu vườn chưa hoang vắng bao giờ

                        Nơi kia ồn ào nơi này tĩnh lặng
                   Nơi kia rực nắng nơi này gió lộng
                   Những hàng cây bất động những tách trà bốc khói
                   Chỉ tiếng lá rơi đánh thức mặt hồ tung tăng cá con.
          Con của thầy không ai theo nghề giáo . nhưng cháu của thầy học giỏi và thành đạt . Người thầy sống với chữ Tâm , cả đời an bần lạc đạo . Thầy chính là tấm  gương cho những đứa học trò yêu văn và tâm huyết với văn chương .
5/2018
THẠCH ĐÀ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...