Có những lần bất giác anh gọi tên
Nghe nỗi đau trong ráng chiều thổn thức
Lời anh ném vào khoảng không bất lực
Rồi lặng lẽ dội về với vết cắt nhàu thêm
Ừ, đã lắm lần
Anh lại chốn thân quen
Cứ tình tự hằng giờ như hò hẹn
Ai khẽ nhắc hương tình mình rồ dại
Rồi kể chuyện đời
Gieo lên khóe mắt cay
Phải không em
Mình đã đến rất mau
Đi quá nửa kiếp người cuồng vọng
Bằng khát khao đôi lửa hồng cháy bỏng
Thêu rụi ngọn đời trong thảng thốt hanh hao
Rồi chiều nay
Có con gió mồ côi
Lặng im kể thời đắng cay nếm trải
Là anh đấy:
Vẫn bào mòn dĩ vãng
Vẫn ngã nghiêng cười
Vẫn tình lỡ chơi vơi!
Sông Đốc - 27/11/2016.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét