Tự khúc đồng bằng
Ta đi qua nỗi buồn nghiêng vạt nắng của ngày rụng hòn sương muôn muốt trắng thả vào lòng tay một cánh mỏng vành trăng ngày quá chật ngồn ngộn toan tính những hạnh phúc chung – riêng về phía sông khoả trần tung bọt nước cười hả hê nhận lại mình một nửa sù sì trăng nhận lại mình theo ngọn gió đời lăn nhận lại mình trong veo ý nghĩ ngày chưa quăng ta đi qua nỗi buồn … thèm được khóc một lần như chào đời bằng tiếng khóc không sĩ diện, ngờ nghệch, bít bùng quy tắc … vẫn thương yêu quá đỗi chốn này lòng đừng cài then cho hương đồng nội cỏ rủ về nhai bóng râm hiền lành, mơ màng, nhí nhảnh, mưu trí những tên đất, tên sông, tên người, … ta được thốt: Anh hùng ! mai có về ngang cùng rẽ về lối sông ta từng mát ấm nôi thơ đồng đất nẻ sau mùa gặt thơm rơm nặn hình hài cổ tích dạt dào tận cùng rừng xanh hoà thanh lá hát mặn mòi thế, đừng phụ nhau khi ngày xế! ra biển nhé! Bẫy đầy khoang bí mật đại dương xanh ba trăm năm! Ba trăm năm! … cuốn ào đất nở cười nhé ban mai lấp lánh nắng ấm hồng những bước chân nhanh, những bàn tay thạo khối óc con tim – đòn bẩy của ước mơ đất chín rồng miệng ngậm đầy thỏi bạc, thỏi vàng, hạt bụi buồn nhích qua, nụ cười tròn giòn rụm ta đi tới những ngày xanh xanh lắm thơm nghe hoa và mới mãi mùa xuân!
. An Thạnh 2, ngày 19 – 02 – 2009.
Về lại đồng bằng(Từ câu chuyện kể của một ông bạn đồng bằng!)
Gánh nước bên sông hun hút gió thả tóc nhuộm mây hoà trăng ngân ngấn nước bà tôi, mẹ tôi, ngày ấy kĩu kịt gánh xuân thì bến quê …
Tuổi thơ tôi chưa kịp nhớ mùi rơm thơm cánh đồng sau mùa gặt hội đình quê gióng giã … lời ru của mẹ câu hát của bà cho tôi biết đồng bằng ngút ngát.
Chiếc nôi kẽo kẹt giấc thơ tôi có Bụt! và lời ru không từ khói bếp các con tôi nghe lạ cánh cò băng đồng qua mưa hạ tròn xoe mắt khi bà nhai trầu ngỏn ngoẻn kí ức vờn quanh vòng khói xa vời …
Tôi giở trang lịch sử sau cặp kính của ông, của cha và cánh đồng ăm ắp truyền thuyết dài hơn sau ba trăm năm đất đai bồi bãi mạch phù sa trĩu oằn thương nhớ giọng đờn kìm nghe ngọt ấm vành môi nồng nàn men rượu đế vỗ đùi cười khan thả lưới … lại hò … khoan … hầy … dô … cho Ngã Năm, Ngã Bảy, rồi Phụng Hiệp, Năm Căn trùng phùng vui nhịp kênh rạch cần lao! còn con tôi mở in – tơ – nét (Internet) bóng ngàn xưa rủ mát thấm ngàn sau!
Về lại đồng bằng chiều nay không dò tìm trên blog, chat, … con trỏ tay về bến Ninh Kiều nói vào khoảng bâng quơ sau làn khói thuốc hồi đó tía thương má từ câu hát: "Cần Thơ gạo trắng, nước trong Ai đi đến đó lòng không muốn về” … rồi gừng cay, muối mặn! chiều nhè nhẹ sương trên sông con bên cha đêm ấy thật gần trăng liếm sóng thẹn thùng con nước thầm thì trôi … .
. An Thạnh 2, ngày 20 – 02 – 2009.
Hát bên dòng sông mẹ
Em cúi mặt khóc oà bên vũng kí ức Chắp nhặt nỗi buồn thắp nến bình minh xanh Cháy đỏ ngày khát khao chảy quanh thân nến Ba mươi mốt năm – cuộc hành hương mới bắt đầu Ta trẻ lắm, vắt áo xiêm gỡ tóc Miên man qua con rạch, dòng kênh chi chít Rướn chân lên Hội ngộ chín nẻo nặng tình dòng sông Mẹ Ba mươi mốt tuổi hồn nhiên sau vấp ngã Lấm láp đất quê, bùn sáp nặn ân tình Em ngẩng mặt trông hàng dừa sai quả Gió lừng khừng, cây trăm tuổi oằn thương Chưa qua bão bùng sao hiểu hết quê hương! Áo rịn mồ hôi thương mẹ ngày giáp hạt Ú ớ giấc thơ Con mơ một lần làm chú Cuội Sao bây giờ lầm lụi mà thương lắm Cửu Long ơi! Ngày xưa bên Mẹ: Bông súng mắm kho Nước mắm dằm me đằm thương vương hương tóc Vắt vẻo lưng trâu trẻ cười khoe răng sún Ta ngược dòng cổ tích Mái dầm khua câu vọng cổ Người phương Nam khăn rằn, chân đất … Đêm nay trên dòng sông Hậu Ngẩn ngơ một dòng thơ Ta lại thèm tiếng nước chảy Gàu sòng ai múc mát miết ngày qua … . An Thạnh 2, ngày 05 – 3 – 2009.
Hồng Hạc …
Hồng Hạc về
rừng nguyên sinh thắp lửa
bình minh non nõn
mơ trôi …
Tôi vẽ hồng, tía, xám, lam
viền quanh ngày châu thổ
hơi thở trưa nồng
vương vít tiếng gà đưa …
Bay về, bay về
Hồng Hạc …
núi cao
sông rộng
gió ngàn
ta nhặt tàn quanh ngày đỏ nắng
tuổi nguyên non
Hổn hển
hà hơi
hụt hẫng
tận cùng núi tận cùng mây
Hồng Hạc không về …
lừng lững
ta ngồi ru tuổi
vỡ òa nắng mai
trầm tích xưa xanh
tạc vào dáng núi
khắc bóng đại ngàn
trườn qua châu thổ
rìn rịn vết thương
bầm tê
lại
vỗ cánh
một ngày
Hồng Hạc ơi! …
. An Thạnh 2, ngày 06-3-2009.
Tản mạn … chị
Chị không còn ra sông giặt áo
thả lời thương lên vành trăng non
ai kẻ chợ
ai thời quê
cầu tre lắt lẻo
khế rụng rồi …
chị nói: khế chua!
chị - trăng xuân từ đó
đằng đẵng bến quê mười năm
đợi chờ
bóng tóc trôi theo hương mùa cũ
chị không còn ra sông giặt áo
khói quê ngút mắt
còi xe ran
nắng khô ngọn lá
lạo rạo cùng gió chiều … bay qua …
. An Thạnh 2, ngày 31-5-2009.
Tùy khúc ngày gió lên
Bão thì có bao giờ đợi mùa
Lòng anh mưa nhớ nắng
Về phía hoàng hôn em!
Ta đi
Vương tơ nhện
Dẫu đời chơi bập bênh…
Hoa nở trong vườn chiều
Trăng đợi
Mầm nguyên sinh
Bão thì vẫn lùa từ mênh mông trùng dương
Chồm về vườn xanh, cây bình yên ngã xoạc
Chới với không cùng cánh tay đưa
Bão thì có bao giờ đợi mùa
Lòng anh mưa nhớ nắng
Về phía hoàng hôn em!
Mai bão tan
Còn ta nghiêng trũng sầu
Hanh hao
Trên mái hiên đời ta …
Em đi
Ta đi
Mùa đi …
. Viết xong, ngày 09.11.2009.
Ngựa chồm trên mái gió …
Hạt buồn giũ trôi
tàn tro
gập nắng
còn ai phơi nỗi nhớ
tím giậu mồng tơi
con đường bụi đỏ
nhòe dáng em về
ta tay kiếm sáng lóa, tay bút thơ xanh rờn
theo ngựa hoang
tung bờm
chồm trên mái gió
vẽ đời mình
thẫm bóng
Đôn – ki – hô – tê …
. An Thạnh 2, ngày 02-12-2009.
Chỉ là phác thảo
Ta đi
bạt gió cả chiều đông
bạc phếch nỗi buồn
rộng rinh cõi nhớ
và gió ơi!
có về ngang nhắn hộ
người lạ, quen, thân, sơ, … chi chít
giọt thương chùng
giọt yêu nhểu
sinh sôi …
đời ta lấm lem buồn chân ôm tóc xó
đồng quê kìa!
vắt chéo phèn, quẳng khói vờn mây
bông lúa vàng tươm đắng – ngọt hồn quê
kính lạy nông dân nuôi đời ta lớn
kính lạy quê mình một nắng hai sương
rạch đường, dẫn lối, tình chân chất
lồng lộng
chìa xuân cho con …
. ngày 17-12-2009.
Vẽ ngày
Buổi sáng xa xăm đợi chờ
nắng xoáy lốc trát vào người
tôi ngồi bên bờ khát
vẽ nụ cười trên hõm mắt
bóng nắng nghiêng
chiều đổ
còi tàu rền
đường ray xa tắp
tôi vẫn bên kia đường ray
nghe tiếng còi dồn đuổi
vẫy chào chiều
lặng lẽ cười
tôi đón trăng treo giữa thành phố
10 giờ, ngày 09-5-2011
81, Trần Quốc Thảo, quận 3, thành phố Hồ Chí Minh
Chuyện ba gã và con chuột già
Tôi cùng ông bạn luống tuổi và người bạn vừa gần khít tuổi tôi ở chung một xó thành phố đẹp!
đêm,
lũ chuột rít lên điệu gặm nhấm từ lòng cống
đã có lần gã chuột cố tình ngoạm ngón trỏ của tôi
đêm sờ soạng
cả ba chúng tôi nhầm
mộng tưởng
ú ớ khuya
nhầy nhụa mơ đổ òa ...
Sáng ra ông bạn già đạp xích lô
thương hiệu
sáng ra tôi phụ bếp cho người sang
sáng ra bạn vã mồ hôi phụ hồ
mót thời gian
vét thời gian
trầm tích đêm
mang mang điệu thơ đòng đưa
Cả ba chúng tôi cùng gã chuột
chung nỗi buồn
khu giải tỏa
mở rộng đô thị
Ve ngân
hè xanh
đêm loang loáng
trăng vỡ mầm
cổ tích đi hoang
Tôi khúc khích cười
còn thoảng trong cơn mộng mị...
Cần Giờ, tpHCM, lúc 0g rạng ngày 29-5-2011.
Mặc niệm trước cánh đồng
Mặc niệm trước cánh đồng
mỗi lần tôi qua
nơi cha chắt cho tôi giọng nói từ hột lúa, củ khoai lăn tròn gốc rạ
và mẹ chưa một lần xỏ chân vào đôi dép mới
nơi ấy tõe nắng
Mặc niệm trước dòng sông
mỗi lần tôi qua
chị rao hàng đổ bóng thời con gái
ôm giấc mơ nuôi con học trường huyện
sóng miên miết vỗ rêu hích vào ghe mỗi ngày dày
chị không tuổi hát cùng dòng sông chảy không thôi
Mặc niệm tôi
từng ngày tan vụn
Trời ơi! Ngày nào gió bay lên
ngày nào trong trẻo giọt sương đầu
Mặc niệm những ngày trôi ...
Cần Giờ, ngày 29-5-2011.
Buốt gió
Nắng và gió quyện sâu vào lòng đường
phố chật
tóc rụng theo ngày
Cô bé phố
lượm mảnh vụn từ ổ bánh mì còn sót trên băng đá công viên len lén ngoạm
gã mèo già ném ánh nhìn nhọn hoắc ngày quánh nắng;
chạy cùng thời gian đổi thay thân phận
xấp vé số trên tay em nóng nhịp đợi chờ
lời thơm ngọng nghịu bị những vòng xe át tiếng
phố gièm pha
Ngã tư
thật khó cho kẻ quê lần đầu nhận diện
đi rát nắng phía cuối đường mới biết mình nhầm lẫn
lại rẽ sang đường bên
những vòng thương ...
Và tôi không thể dối lừa chính mình xõa tình thương trước cụ bà tay run cần người rót từ thiện
khi chính mình bụng đói
cuộc viễn trình
Bên kia đường, lá vừa nẩy sau chùm nắng
tôi mặc cả trước bụng đói và nhân cách
Nắng tắt
hột bụi cuối ngày hất tung vào mắt
buốt gió ...
tôi ném mình vẹt hiên công viên
mặc niệm lòng Nam Mô Phật
và xỉa vào mình đừng phân bua
trầy trụa ...
Cần Giờ, ngày 29-5-2011
Ngẫu hứng trước biển
Những con sóng cố nhoài mình
vồ bờ mặn
biển hát tràn khơi ...
Dưới chân mình
sóng dội
những tiếng rao và người nhặt rác
tím trời hoa muống biển ...
Leng keng leng keng kem màu bảy sắc
chập chờn tuổi ngày veo
Sóng biển hớp nắng
nhào nặn Thạch Sùng
giấc mơ dã tràng
Thôi, vắt nhớ lên vai
ngược biển
mặn hát muôn đời
ta đi về theo gió
Biển Cần Giờ, ngày 30-5-2011
Hồn nhiên góa bụa
có những ngày bình yên như nắng
không được làm gì
như gã chai lì thở khì mớ ngủ
thôi, đừng nghe gió rêu rao nỗi buồn
đừng ngỡ chim hót chào mỗi sớm mai
hoặc giả đó chỉ là tiếng thảng thốt sau đêm vỡ mộng
bầy đàn
ta chờ ai đây …
cuối giờ công nhật
cuối tuần quánh đặc
cuối những khát khao giam cầm kỳ diệu
uống li đá lạnh / đỡ nóng chút nào
uống li đá lạnh / khỏa lấp khát không
phố ồn ào cuốn phăng người sau giờ đã hẹn
nắng gắt quá
thèm nghe gió ríu rít vòm xanh
í ới gọi mùa về
chín rụng
ì đùng sông quê
ta chờ gì đây …
mắc mớ câng câng áo bỏ vô quần
lòng nhăn rồi lấy gì ủi phẳng
ta chờ gì đây …
nghe từng dợn giao mùa bao tử lép
đôi dép mòn vẹt
thì mặc nhiên đi chân trần trên phố
ta chờ gì đây …
vụ gặt qua rồi đồng không còn gợn sóng lúa trong gió đâu thơ à!
khờ quá đi tôi ạ!
dẫu quẫy tung bọt nước như cá thì cùng lắm anh chỉ là con cá chúa trong cái ao sắp cạn
xin chào nhé ban mai đầy bụi
hồn nhiên góa bụa …
Sài Gòn, ngày 03- 07-6-2011
Ký sự
Tôi thấy nhà kia:
cha mua cho con bánh bao nhưn thịt
con không ăn để giành phần mẹ
vợ nhường chồng
xé cái rột ngày veo lịch sang trang
bao tử bóp vào khoảng trống phù phù
Hôm trước tôi quờ quạng
đám cưới thằng bạn quê
đám tang ông bạn già
hai nhà cách hàng rào dâm bụt
kèn trống / tiễn / cụp / tôi / chấp chới
Hôm nọ tôi thèm ngủ
vờ vào viện thăm bệnh
tìm hành lang hơi sạch
khò một giấc quên ăn
Ừ, sáng, gã viên chức dáo dác xoẹt quần bắn nước
công viên xanh
lũ ruồi giật mình ủ trong giấc mơ rác đêm cụt lê cánh kịp nhoài qua đường
có bác ruồi già lớ ngớ va vào biển cấm đổ rác, đinh long mất rồi
công viên vẫn xanh, phố viền sợi chỉ đẹp …
Thiên đường ngày chật hẹp
nói cái gì cho suông
ngẩng đầu hay chấp nhận
Thiện – Ác ở chung phòng
ai ậm ừ qua loa
gió xoay chiều chóng mặt
Có gì để mà ký
có gì để mà sự
lu bu thì chết chắc (!)
Rồi bữa nay nghe bác xe ôm khò khè
tuổi đời và tuổi nghề đã được cấp sổ: thâm niên
nói một mình khi vắng khách:
sống giùm người khác rồi một ngày không còn cái gì để sống giùm, lúc đó lủi thủi đi về biên độ chết còng queo nơi xó xỉnh nào đó như một hột bụi lép vừa băng vèo qua …
lũ ruồi giật mình ngơ ngác không thèm bâu bác
phố ca
Tôi hỏi gió còn buồn không …
thì hát tiếp ngày mai!
Sài Gòn, ngày 09 - 20-6-2011.
Trần Huy Minh Phương
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét