nhà thơ nguyễn thị ngọc hà
ĐỨT DẢI YẾM – TẬP THƠ CỦATRÁI TIM “LỎA THỂ”
Cao Minh Tèo
(Nhân đọc tập
thơ ĐỨT DẢI YẾM khi được Nhà văn
Lê Đình
Trường giới thiệu.)
Nguyễn Thị Ngọc Hà đã chấp
cánh cho lòng mình trải rộng để mang về những vần thơ chín mọng cho đời. Nguyễn
Thị Ngọc Hà chạm đến một điều nhỏ nhoi nhất mà nhiều người đã lãng quên hay cố
tình quên lãng với áo cơm, danh vọng:
…Cho tôi
được lắng tới tận cùng im lặng
đếm thời gian
đang rơi vào hoang vắng một kiếp
người…
Những câu thơ trong bài thơ “Thiếu nữ mù” nằm trong tập thơ “Đứt
dải yếm” của Nguyễn Thị Ngọc Hà, do Nhà xuất bản Hội nhà văn, xuất bản
năm 2007.
Đọc
tập thơ “Đứt dải yếm”, gồm 36 bài
thơ; chúng ta phiêu du cùng Nguyễn Thị Ngọc Hà ngược thời gian về “Miền thơ ấu”, một Nguyễn Thị Ngọc Hà
trải nghiệm với bộn bề của cuộc sống, những hoài niệm, suy ngẫm trước “Hai đầu mưa nắng”. Có thể, thoạt nhiên
không có những câu thơ “khát” nếu tác giả đứng bên triền sông cùng mây gió.
“
….Ngược xuôi trên cánh đồng người
cái thuở chín mười ấm ngọt khó quên
trước xưa thầm sáng ánh đèn
rưng rưng chị gục xuống miền ấu thơ…”
….Ngược xuôi trên cánh đồng người
cái thuở chín mười ấm ngọt khó quên
trước xưa thầm sáng ánh đèn
rưng rưng chị gục xuống miền ấu thơ…”
(Miền thơ ấu)
Những
câu thơ Nguyễn Thị Ngọc Hà trong tập thơ “Đứt
dải yếm” có những câu thơ hấp dẫn đến lạ kỳ: Đi giữa muôn bí ẩn của đêm ngày/ Tôi ước bàn tay mình chạm được thân xác
trần truồng của giấc mơ (Chập chờn
lõa thể). Ai trong chúng ta cũng có
những phút xao lòng thì Ngọc Hà vẫn khác, không mơ màng mà chị có cảm nhận “…hình như nó nặng hơn/ mặn hơn/ chát hơn
một giọt nước mắt ở đời…”- Những câu thơ chất chứa, song hành, một phương
diện bộc lộ tâm trạng, giãy bày tình cảm của
Ngọc Hà.
Nhà thơ Nguyễn Thị Ngọc Hà đã phát
hiện ra một không gian khác, chúng ẩn trong những vần thơ “lỏa thể” bằng một
thứ ngôn ngữ chân thật, sang trọng đến bất ngờ. Hình như Nguyễn Thị Ngọc Hà
không cố tình vun vén mà nó chợt tuôn ra bằng ngòi bút thơ vú mộng của mình.
Phải chăng, ngọn nguồn của đau khổ, hạnh phúc là “thơ”, nhưng tập thơ “Đứt dải yếm” thì khác; đó tình người trước
những đều giản đơn như: Gửi người chơi ô ăn quan ", Có một Hà
Nội trong tôi…
“Chiều nay trên lối quê
Chỉ còn mình ta
Khỏa những nắng mưa đã oải
Bước vào từng ô ấy
Ô nào …
Gió cũng tràn qua”
(Gửi người chơi ô ăn
quan)
Nói về không khí trong toàn tập thơ “Đứt dải yếm”, bạn đọc có chút “se lòng”
qua những câu thơ mang chất cách tân hiện đại. Nhẹ nhàng, du dương, đằm thắm
bằng những vần thơ truyền thống: Trông
lên nắng đã nghiêng trời/ quanh tôi chỉ một bóng tôi đổ về. Bạn đọc sẽ cảm
nhận tính chất cô đọng của hồn thi sĩ như đang réo gọi tri âm trong đêm trường
cô tịch. Tập thơ với nhiều gam màu ấm áp được Nguyễn Thị Ngọc Hà thổi vào ngôn
ngữ bằng những biến tấu kỷ xão của nghệ nhân: Biển đầy âm ấp hay câu thơ Ôm
vào mình cái thuở nắng mai, những gam màu nằm ẩn bên trong câu chữ, độc giả
sẽ hình dung một “nắng mai, biển”…mọi người mọi hình ảnh khác nhau, để rồi một “Đứt dải yếm” của Nguyễn Thị Ngọc Hà
không lẫn ai. Từ đều này, hình tương nhà thơ hiện ra như một người bạn với
khách thơ, với mọi nẽo đời của cuộc sống bộn bề. Cái nhìn nghệ thuật, giọng
điệu nghệ thuật trong “Đứt dải yếm”,
ta thấy chúng vô hình nhưng có thực, luôn tồn tại, luôn ổn định theo suốt những
bài thơ của Nguyễn Thị Ngọc Hà.
Dường
như cái tôi trong toàn tập thơ “Đứt dải
yếm” chan hòa vào cái ta thật khéo léo, độc đáo. Cái tôi miêu tả từng mạch
máu cồn cào trong tâm hồn của Nguyễn Thị Ngọc Hà, để truyền hồn vào cái ta; khi
đó người đọc sẽ cảm nhận một giá trị chân thực, những câu thơ như một câu
truyện kể. Từng bài thơ không đơn thuần là bài thơ của tâm hồn trước mênh mông
mà đó là cả một cuộc đời qua hình ảnh thơ.
Thơ
Nguyễn Thị Ngọc Hà chan chứa yêu thương. Trong toàn tập thơ “Đứt dải yếm” đó là tình yêu giữa con
ngươi với con người, con người với cảnh vật thiên nhiên: Ngỡ rằng cây sống vô tri / nào hay từng phận khác gì ta đâu hay Vẫn thăm
thẳm cõi trần ai / nghe rờn rợn tiếng thở dài thiên thu…
Một
Nguyễn Thị Ngọc Hà quen mà rất lạ. Từng bài thơ của Nguyễn Thị Ngọc Hà trong
toàn tập thơ “Đứt dải yếm” như những
bài thơ của những người phụ nữ biết cho nhiều hơn là nhận lại. Nguyễn Thị Ngọc
Hà đã góp vào dòng thơ đương đại một ánh nến hồng lung linh và “rộn tiếng chim”!
…
Xin quỳ xuống
hôn lên sự sống
giử hồn mình trên những mầm gai
cùng quặn thắt cho từng khát vọng
đỏ màu hoa như lửa về trời…
(Gửi hồn
trên những mầm gai)
Những vần thơ “lỏa thể”
của trái tim yêu đời, yêu người muốn Gửi hồn trên những mầm gai./.
Cao
Minh Tèo thực hiện, 2012
Học
viên Cao học, lớp Văn học Việt Nam, Trường Đại học Cần Thơ

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét