TƯNG TỬNG VỚI NGÀY XUÂN
Hăm tám tết nhà
tôi vẫn lặng như chùa, trước làm cho nhà nước có đồng ra đồng vào
thong thả, xuân về cũng lăn tăn hoành tráng như thiên hạ. Nay tôi cùng
bà nhà đồng loạt về hưu nên tết nhất phải đong đếm cho hợp với
những gì mình có.
Nay tôi tự bạch, nguyên giám đốc công ty nhà nước
trình độ chuyên tu bổ túc, tư duy dàn trãi theo kiểu biển rộng sông
dài nên khi về vườn chẳng có gì mang theo ngoài mấy triệu lẻ lương
hưu.
Bà nhà tôi, cũng thế tiếng là phó giám đốc công ty
nhà nước, trình độ na ná bổ túc tư duy cụt ngũn không rõ ràng , về
vườn làng nhàng như tôi, thôi thì nồi nào úp vung ấy. được cái tiếng
chung để đời “ sạch” hỉ hả chán.
Bạn tôi, nguyên giám đốc công ty nhà nước, trình độ
thạc sĩ, tư duy biện chứng, thuộc loại “thức thời” khi về vườn còn
được tặng dăm ba cây kiểng thuộc loại “khủng” làm chứng cho một thời
cúc cu phục vụ. Không sai tí nào một đằng là thập cẩm một nẽo là
chính quy, chính chủ thì hẳn phải khác nhau về phong cách, ăn mặc,
nói năng nôm na là rất khác, nhưng không sao, chúng tôi vẩn tâm đắc
đồng sàng
Xuân về, thời và không gian khác hẳn, lòng người
cảnh vật chộn rộn đón chờ, lợi dụng dịp táo bận về trời, bạn “thức
thời” xởi lởi rủ “sạch” tôi đây đi nhậu , tức cảnh sinh tình tôi đưa
ý kiến: Chọn quán cóc liêu xiêu nào đó ngồi cho thanh thản tâm hồn, bạn hiền cười kha
khả: Hay. Làm sao ông biết nhậu quán cóc tâm hồn được thanh thản. Tôi
tưng tửng cười ruồi : Đơn giản, ít tốn kém. Bạn hiền lại cười to
sang sảng : Được, ông biết quán nào thì đi. Đúng là dân có học, có
tiền, có khác, quyết định nhanh chóng chả cần phải đong đếm quái
gì, mà trong ba cái có thì yếu tố tiền là chân lý nhất.
Quán cóc liêu xiêu nằm miệt rìa thành phố, hai bên
là ruộng đồng mênh mông lộng gió khiến tâm hồn phiêu diêu lạc phách.
Ông bạn tôi tuy về hưu nhưng vô cùng cốt cách đi đứng chửng chạc, vào
quán cóc mà điệu bộ như đang vào nhà hàng năm sao, cái cách ngồi,
cách nói, cách ăn của người từng nắm và từng biết sử dụng cái
quyền lực được giao rất khác so
với tôi. Bởi tôi “sạch” nên trong đầu cứ ong ong nghỉ rằng người nhà
nước thì phải là công bộc của dân, vì thế trong quá trình làm việc
nhiều lần tôi phải năn nỉ dân đến đau cả cổ họng để dân hiểu một
vài vấn đề đơn giản.
Quán cóc chiều về, không gian tỉnh lặng, đầu óc
trống trơn nhẹ tênh tôi nói: Hôm nay táo đang tất bật báo cáo với
ngọc hoàng nên chẳng thừa thời gian để kiểm tra giám sát cỏi trần vậy
tui với ông tha hồ tâm sự mà không lo bị vạ. Ông bạn nhìn tôi vẻ
chiếu cố:
-
Được, riêng ông sợ vạ chứ tôi đây chả sợ cái
quái gì.
-
Tôi hỏi thật nhá: Lương hưu của ông ngang ngữa với
tôi mà sao ông có vẻ phong lưu thế, trước nay có chấm mút dành dụm
gì không?. Đang ngồi bình thường ông bạn tôi chợt bắt tréo chân chữ
ngũ cái rột mắt nhìn thô lố xem chừng đang đồ rằng tôi là người của
cõi âm hay sao ấy rồi thủng thẳng :
-
Nè tôi hỏi ông
nhá, trên đời này có ai làm không công cho ai không? Nghe thế tôi lấn
cấn:
- Mình làm ăn lương chớ không công cái
gì.Ông bạn tôi xổ toẹt
-
Nói thật với
ông nhá, ở đây chã có nhũng nhiếc gì cả, chỉ là bôi trơn thôi, một
tháng xong việc, muốn năm ngày xong
thì phải bôi trơn, hiểu chưa.?
Tôi đúng là tưng tửng, làm đầy tớ cho dân ngót nghét
bốn mươi năm, có hai chữ bôi trơn, đơn
giản vô cùng mà chã thấu đáo được, cái đầu gối, cái xe gắn máy, xe
tải mà thiếu nhớt thì đố mà hoạt động được .
:- Thôi miễn thế sự nữa,
- Ông tết nhứt thế
nào ?
- Chả thiếu thứ gì.
- Còn ông.
- Chả có thứ gì
- Sao thế.
- Tiền.
- Có hoa hoét gì
chưa?
- Chưa
- Vậy cho ông mượn cây mai độc.
- Miễn, mượn phải trả phí sức.
- Hâm. Còn rượu chè thế nào?
- Ngâm hũ rượu chuối.
- Tới tôi cầm về chai chống gậy.
- Miễn.
Mùng một thủ tục xong xuôi, cắt hà tiện lát chả
giò ra vườn ngồi độc ẩm. Mùng hai y như mùng một, mùng ba định đem
tiếp lát chả cuối cùng ra vườn độc ẩm thì vợ nhà lên tiếng:
- Có ba lát mà ông định xơi nốt à.
Thì thôi và thế là ra vườn xơi rượu khan, cựu giám
đốc “quan thức thời” viếng tết thấy hiu quạnh thắc mắc:
-
Có rượu thế mồi đâu?
-
Hết rồi
-
Quái, mới mùng ba sao hết được?
-
Tiết kiệm để dành lo hậu sự
-
Thế được bao nhiêu?
Tôi lào khào:
_ Non vài tỷ.
Nghe thế bạn hiền nheo nheo mắt : Thảo nào.( kính
bái)
Hoàng Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét