Biển là trời xanh trôi trên mặt đất
Những con thuyền như chiếc lá trôi trên lòng biển mẹ
Mang những cánh tay nhẹ nhàng vơ vét thiên nhiên
Đánh thức nàng công chúa sau một thời gian ngủ quên
Những ngư phủ như những chú cá thòi lòi
Bám biển như bám đất phù sa
Ngóng gió, ngóng mây, ngóng từng biến động
Biển không cho ta thấy giới hạn
Nhưng lại giúp ta nhận ra giới hạn của mình
Và ta lớn lên khi đến biển
Cũng như biển từng nhỏ lại ở trong ta.
Những đấm mây hoang tưởng
Trôi qua vòm trời rừng đước
Trên võng mùa khô suy tưởng
Trốn những stress của cuộc sống đô thị
Bon chen những mắt người hối hả
Không phải thiền
Không phải là ca nhạc
Điều trị tôi là tiếng cu gù
Làm dịu đi một vòm trời nung nhiệt
Sau bao nhiêu ngày lãng quên
Tuổi thơ tôi mở mắt
Sau bao nhiêu ngày thật nực!
Vùng quê bình yên rung lên những phím đàn
Con đường ngoằn ngèo sỏi đá
Trưa nay bè bạn dắt tôi về ruộng đồng
Những quán lá làm dịu đi bực bội
Hoa rau muống trong vườn gọi tôi nhớ sự bình yên quên lãng
Những cây bạch đàn căng mình trong gió
Như thử sức mình, như vượt lên chính mình
Rượu nhắm với chuột đồng để mời mình về nguyên thủy
Ếch xào lăn, lăn bản ngã lăn tâm linh
Những bận bịu, những lo toan tẹp nhẹp
Trở về thôi về ôm ấp cánh đồng
Những quán xá những con đườngvội vã
Trở về thôi về tắm mát dòng sông.
LỜI CỎ
Cỏ xanh không chê đất xấu
Bừng bừng khát vọng vươn lên
Không ồn ào, không tuổi tên
Lặng thầm, nhỏ nhoi, mạnh mẽ
Nắng cháy thu mình nhỏ xíu
Đốt đồng còn lại tro than
Trời xanh cơn mưa rớt xuống
Chuyển mình đến tiết reo vang
Là cỏ không tranh chỗ đứng
Lan tràn bờ bãi quê ta
Hoa kiểng, bon sai, khoe dáng
Cỏ xanh một sắc bên trời

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét