*
Chùm Thơ ĐÔNG TRIỀU
TRONG NGÀY TẬN THẾ
Chúng ta chạy mau lên được rồi đó !
Đã xuất hiện khoảng đen khổng lồ đang lăn nhanh về phía mọi người
Ồ, nhưng chạy đi đâu bây giờ ?
Đứa trẻ vẫn còn thong dong cầm tay mẹ đi trên hè phố
Chưa vọng đến một tiếng nổ nào ngoài chiếc bong bóng cô dâu đang cầm
và mấy gã choai nẹt pô tán loạn
Đám cưới đi ngang qua họ cười vui hơn khi anh quay phim xỉa máy lên
trời
Cô ca sĩ nào vẳng ra như từ thời Ba Tư thướt tha lời gọi gió cuốn đi
Chưa thấy mịt mù gì
Trong tình yêu hai đứa !
Hôm nay có những ngôi nhà đóng cửa
Họ đã đi về nơi đâu, những nơi đâu sẽ đi về
Họ có phi thuyền riêng ư ?
Thằng nhóc trong quán cà phê vệ đường cười khặc khặc nhìn chiếc tàu
giấy sa vào đống lửa
Tôi giật mình những ý nghĩ lêu bêu
Hằng cặp mắt chỉ dành quan sát hình như bây giờ phải là lúc nó cần làm
Hằng cặp mắt không cần suy nghĩ nữa
Nó đang chờ từng giây trôi
Như chờ bất thần chiếc bong bóng nổ tung từ tay cô dâu đẹp như
thiên thần ánh sáng. . .
Chiếc iphone 5 trong tay kẻ ngông nào đấy méo môi tiếng nói
cười lảm nhảm
Nào ăn cho thật nhiều vào, hãy kề cận bên vợ con và đừng bước ra khỏi
nhà
nhé !
Nó đang tiến đến gần chúng ta chậm rãi như con quái vật khổng lồ
Có thể chiều nay, có thể đêm nay. . .
Gió đã cuốn bụi mù bao vây thành phố !
Vẫn còn gặp người quen, từ một buổi sáng. . .
Vẫn góc phố ướt mèm, từ một buổi sáng. . .
Thì ra con quái vật hôm qua đã tan chảy xuống địa đàng
Tự lúc nào rồi chúng ta sẽ chết ?
Mười năm, hai mươi năm hay một nghìn năm nữa
Chỉ để dán vào những tàn phai
Tìm theo dấu lửa. . .
21.12.2012
---------------------------------------------------
Như tượng đồng chìm trong lời nguyền báo ân gia tộc
Bầy ngựa thời gian giẫm tã tơi vườn tóc
Vài sợi mọc ra từ những nếp gấp suy tàn
Hình như trên gương mặt cha có quá nhiều con chim đêm về ẩn náu
Nó ngủ như loài dơi trốn bão
Ngày – về – dấu – vết – thương – đau
Cha ngồi như giếng làng trơ đáy nép giậu trúc, bờ tre
Bộ rễ cây đa đình Phước Tuy tràn lên từ bờ vai ghì níu nụ cười ánh mắt
Không còn nhớ bạn cũ cùng thời ngủ hầm cơm vắt
Không còn nhớ người yêu lúc gặt lúa chạy làng
Cha tôi bày ra sám hối mời gọi họ hàng
Hương khói thẳng lên trời không tiếng nói. . .
Mấy mươi năm mịt mùng tiếng gọi
Giỗ tháng tư ngõ trúc nắng dọi về
Những đốm mắt treo lủng lẳng mỏi chờ cơn gió rụng
Cha tôi ngồi ví von mình được như vật trình tế cúng
Tiếng thánh thần phản ứng dội trời xanh. . .
Những đứa con người mua đôi dép, chiếc khăn
Nó có đôi mắt đẹp hình chiếc lá
Nó đúc sẵn ngôi nhà khi pho tượng đồng gục ngã
Tiếng nói cha tôi giờ không phát âm từ phiến lưỡi
Cung bậc buồn vui được điều khiển từ một thứ hàng mã có hình hài
Cha tôi sợ tương lai !
Như ốc đảo trên Thái Bình Dương muôn năm sóng. . .
Bầu trời chim bay mải miết
Cha tôi lặng im nhìn gió dũa cánh đồng
Lúa ngật ngù , lúa đã nên bông
Tung lên gió một rừng hương ơn đất
Ở nơi đó phía sau hàng nước mắt
Tôi thấy cuối trời lạnh ngắt một miền xa . . .
------------------------------------------------
HÓA THẠCH
Còn vụt mắt thấy từng ngón chân đầu tiên vón lại
Màu quái lạ không như là băng ,không như là đá…Ồ, một chiếc lá lìa cành
!
Để yên đấy, đặt chiếc đồng hồ vào đấy
Từ trường ma trả ngược kim chỉ hướng tạo hình người
Đã nhìn rõ được tựa hồ nước đang dâng trùng khơi
Tiếng rắc gãy giòn như thâu đêm vỡ
Băng tuyết chạy trong cơ thể ghìm đôi chân mãi mãi
Điều này không phải từ mặt đất truyền lên !
Đã nhìn thấy tiếng vỡ giòn trườn qua sóng lưng
Không phải bằng mắt, mà từ tiếng nấc cuối cuộc tình đã cạn
Là biết thần kinh vô phương điều khiển
Là biết khâm liệm, tưởng niệm, mầu nhiệm không thể tái sinh. . .
Đã đến lượt đôi mắt trơ hình
Chờ sao chưa tới. . .chưa tới. . .
Không, nó đã đứng im từ thiên thu chờ đợi
Chẳng cần làm gì khác để khóa cổng nhân gian
Đặt xuống đóa hoa cứ ám ảnh ngày tàn
Tưởng tượng người còn nấp trong lòng đá
Em vẫn nói cười, vẫn còn đòi giải mã
Lời của dòng người, từng tiếp nối …đi qua
Ta sờ mãi vào thân thể bi ca
Chỉ còn tìm thấy đôi môi ấm của loài người treo trong thinh không
tĩnh lặng. . .
-----------------------------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét