thư từ bài vở xin gửi về : hothanhngancm@gmail.com HỒ THANH NGÂN Hội viên hội văn học nghệ thuật Cà Mau Hội viên hội văn học nghệ thuật Phú Yên Hiện sống và viết tại Cà Mau Tác phẩm đã xuất bản : Sông Đốc Ngày Nắng Muộn - Nxb Thanh Niên (2016) Phương Nam Lộng gió - Nxb Hội Nhà Văn (2018) Trường Ca Nhớ Phú Yên - Nxb Hội Nhà Văn (2019 ) Chiều Ở Phía Ngược Gió - Nxb Hội Nhà Văn (2020)
Thứ Bảy, 3 tháng 5, 2025
TÂM SỰ CỦA NGUYỄN HẢI ĐĂNG
GỬI ĐẾN BẬC PHỤ HUYNH ĐANG YÊU THƯƠNG CON THEO CÁCH RIÊNG CỦA MÌNH.
“Cha mẹ là bầu trời, nhưng con cũng là cánh chim cần được bay theo hướng riêng của mình.”
" Đừng vì vài vết đen mà phủ nhận cả một bầu trời đầy ảnh sáng "
Tôi xem xong clip ấy, và tôi biết – người lớn nói không sai khi nhắc đến tình thương cha mẹ. Không ai phủ nhận rằng cha mẹ là người hy sinh âm thầm, nuôi con bằng cả cuộc đời, không đòi hỏi báo đáp. Tình thương ấy là thiêng liêng, là gốc rễ.
Nhưng điều khiến tôi bức xúc, là cách người lớn nói về tụi trẻ bọn tôi như thể tất cả đều hỗn láo, ăn chơi, vô ơn. Còn người ngoài thì chỉ biết “thương để lợi dụng”. Câu nói ấy mang nặng định kiến và quy chụp – làm tổn thương rất nhiều người trẻ đang sống tốt, đang cố gắng từng ngày.
Tôi xin hỏi: Người ngoài là ai?
Là thầy cô nâng đỡ học trò mình khi vấp ngã?
Là người bạn ngồi bên cạnh khi ta rơi nước mắt?
Là một người yêu tử tế, biết tôn trọng và đồng hành trong học tập, trong cuộc sống?
Nếu tất cả họ đều là kẻ lợi dụng, thì trên đời này còn đâu tình người?
Chúng tôi – thế hệ trẻ – không phải ai cũng sống buông thả. Có những bạn học giỏi, sống có trách nhiệm, vẫn biết yêu thương cha mẹ, và cũng biết rung động chân thành với một người khác. Chúng tôi đâu phải sai khi biết yêu? Và lẽ nào chỉ vì yêu mà bị cấm đoán, hăm dọa, rồi gán cho cái mác “bất hiếu”? Có bạn từ khi bị cấm yêu đã rơi vào khủng hoảng tinh thần, học hành sa sút, sức khỏe đi xuống. Trong khi điều các bạn ấy cần có khi chỉ là sự lắng nghe, thấu hiểu, một sự tin tưởng nhỏ nhoi từ người mình gọi là “gia đình”.
Thương con – không phải là ràng buộc, ép buộc.
Thương con – là đồng hành, là lắng nghe, là hướng dẫn mà không làm tổn thương.
Thương con – là tin rằng con mình đủ bản lĩnh để lớn lên, đủ trí tuệ để chọn đúng, và đủ dũng khí để sửa sai khi vấp ngã.
Clip ấy chỉ nhìn một chiều. Đúng – nhưng chưa đủ.
Và cái nhìn rằng “người ngoài chỉ thương để lợi dụng” thì càng sai.
Tôi mong cha mẹ – những người từng là đứa trẻ – hãy cho con mình cơ hội để được sống thật với cảm xúc, để được yêu, được sai, và được trưởng thành theo cách của riêng nó. Có như vậy, tình thương mới trọn vẹn. Có như vậy, những bài học cuộc đời mới không trở thành vết thương.
Chúng con không cần một tình thương răn đe, chúng con cần một tình thương dẫn đường.
TÔI — MỘT NGƯỜI CON ĐANG LỚN VÀ ĐANG HỌC CÁCH HIỂU CHA MẸ , ÔNG BÀ !
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
BÀI MỚI ĐẮNG
Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG
Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...
-
Chuyện của chị Linh giò chả (Truyện ngắn Đặng Xuân Xuyến) * Hôm trước, lâu rồi, chả hiểu duyên cớ gì, chị Linh giò chả tự dưng “bắt ...
-
NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ Tôi lên Cà Mau, hè này coi thi học sinh t.h.p.t tốt nghiệp. Làm giáo viên thì phải coi thi làm nhiệm vụ bắt ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét