thư từ bài vở xin gửi về : hothanhngancm@gmail.com HỒ THANH NGÂN Hội viên hội văn học nghệ thuật Cà Mau Hội viên hội văn học nghệ thuật Phú Yên Hiện sống và viết tại Cà Mau Tác phẩm đã xuất bản : Sông Đốc Ngày Nắng Muộn - Nxb Thanh Niên (2016) Phương Nam Lộng gió - Nxb Hội Nhà Văn (2018) Trường Ca Nhớ Phú Yên - Nxb Hội Nhà Văn (2019 ) Chiều Ở Phía Ngược Gió - Nxb Hội Nhà Văn (2020)
Thứ Bảy, 3 tháng 5, 2025
TÂM SỰ CỦA NGUYỄN HẢI ĐĂNG 2
NGU DỐT CỘNG NHIỆT TÌNH LÀ CÔNG THỨC CỦA PHÁ HOẠI
Tôi từng nghe một câu tưởng chừng nặng nề nhưng lại rất đúng với đời sống hôm nay:
"Ngu dốt cộng nhiệt tình là công thức của phá hoại."
Nghe có vẻ chói tai, nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Ở làng quê ta, trong những chợ cá, quán nước, hay bên luống rau, tôi vẫn thường nghe những câu nói đại loại như:
"Về kiếm cây đó uống đi, trị bệnh này hay lắm, thần dược đó!"
Người nói có thể là cô bán cá, bác trồng rau, chú xe ôm , hay một người từng uống rồi khỏe.
Họ nói với lòng tốt. Họ nói bằng sự thương người. Nhưng sự thương không có hiểu biết, chính là sự phá hoại ngọt ngào.
Không ít người, nghe theo, rồi uống... xong không chỉ không khỏi, mà bệnh cũ chưa lành, bệnh mới đã sinh.
Con người không phải cái máy, và thân thể không phải chỗ để thử nghiệm những truyền thuyết chưa được kiểm chứng.
Cơ thể người là một tổng thể hoàn chỉnh – lục phủ ngũ tạng ( tim, gan, tỳ, phế, thận ) tương sinh tương khắc, âm dương điều hòa.
Trong đó, mỗi vị thuốc như một nhạc cụ: có cái làm chính âm, có cái hỗ trợ, có cái dẫn đường, có cái điều hòa.
Chính vì vậy, không bao giờ có một vị thuốc duy nhất có thể chữa trọn vẹn một căn bệnh mà không để lại hệ lụy.
Một người gan yếu, nghe lời ai đó uống một loại lá rừng có tính hàn, tưởng mát gan , cuối cùng lạnh tỳ, hư thận.
Một người đang suy nhược , uống nhân sâm theo lời khuyên vô thức , sinh nhiệt, động huyết , phát bệnh nặng hơn.
Người xưa đã dặn:
"Bốc thuốc như làm thơ. Mỗi vị là một chữ, mà bài thơ thì phải đủ khổ, đủ vần, đủ nhịp mới thành nghĩa lý."
Một bài thuốc phải có ít nhất 9 vị – quân, thần, tá, sứ, phối hợp chặt chẽ. Đó là đạo lý nghìn đời của Đông y.
Vậy mà nay, người ta lại tin vào một lá, một rễ, một vốc – rồi gọi đó là thần dược.
Hỏi rằng:
- Nếu một cây thuốc sau vườn có thể chữa hết bệnh, thì bệnh viện còn cần không?
- Nếu lời truyền miệng đủ thay toa thuốc, thì bao người cần học y, nghiên cứu dược làm gì?
- Nếu ai cũng có thể kê đơn bằng miệng, thì tại sao một lương y phải học cả đời, trả giá bằng từng xác người?
Tôi không trách người dân, vì họ không học. Nhưng tôi xin tha thiết: nếu không chắc, xin đừng khuyên.
Vì chữa bệnh là cứu người, nhưng khuyên sai thuốc, chính là hại người.
Hãy để người có hiểu biết, người có chuyên môn, người có đạo lý y học, họ sẽ phối 9 vị thành 1 thang đúng cơ địa, đúng căn nguyên, đúng căn gốc bệnh.
Một thang thuốc chỉnh thể , không chỉ chữa ngọn, mà còn bồi gốc, điều tạng, quân bình khí huyết.
Xin đừng biến lòng tốt thiếu hiểu biết thành con dao vô hình.
Vì mỗi thân thể là một ngôi đền, không phải chỗ để lời đồn cắm cờ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
BÀI MỚI ĐẮNG
Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG
Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...
-
Chuyện của chị Linh giò chả (Truyện ngắn Đặng Xuân Xuyến) * Hôm trước, lâu rồi, chả hiểu duyên cớ gì, chị Linh giò chả tự dưng “bắt ...
-
NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ Tôi lên Cà Mau, hè này coi thi học sinh t.h.p.t tốt nghiệp. Làm giáo viên thì phải coi thi làm nhiệm vụ bắt ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét