Miền quê
yên tĩnh
Những đám
mây hoang tưởng
Trôi qua vòm
trời rừng đước
Trên võng
mùa khô suy tưởng
Trốn những
stress của cuộc sống đô thị
Bon chen
những mắt người hối hả
Không phải
thiền
Không phải
là ca nhạc
Điều trị tôi
là tiếng cu gù
Làm dịu đi
một vòm trời nung nhiệt
Tuổi thơ tôi
mở mắt
Sau bao
nhiêu ngày thật nực!
Vùng quê
bình yên rung lên những phím đàn
Nhậu ở
quán vườn
Con đường
ngoằn ngoèo sỏi đá
Trưa nay bè
bạn dắt tôi về ruộng đồng
Những quán
lá làm dịu đi bực bội
Hoa rau
muống trong vườn gọi tôi nhớ sự bình yên quên lãng
Những cây
bạch đàn căng mình trong gió
Như thử sức
mình, như vượt lên chính mình
Rượu nhắm
với chuột đồng để mời mình về nguyên thủy
ếch xào lăn,
lăn bản ngã lăn tâm linh
những bận
bịu, những lo toan tẹp nhẹp
trở về thôi
về ôm ấp cánh đồng
những quán
xá những con đường vội vã
trở về thôi
về tắm mát dòng sông.
Về đây
hoang vu
Về đây tắm
sông nhẫn nhục
Về đây uống
nước nguồn hận thù
Về đây ca
bài ca nguồn cội lênh đênh
Về đây sống
như mây bay, như chim giữa đại ngàn
Về đây nghe
tiếng chim như tiếng ngữ ngôn xưa
Về đây con
cá quẫy hiểu tạp âm muôn đời
Về đây sau
xôn xao phù du là tiếng côn trùng ru
Về đây sau
bon chen ganh đua còn lại tiếng bãi bờ
Ta ngồi vỗ
tay trong bóng chiều đi qua
Ta không làm
gì thì ta vẫn già
Hỏi gốc cây
để biết từng mùa đi qua.
Triết lý
mỗi ngày
Tôi cần phải
sống như một con bò
Trước những
lời quăng đi ở trên đường
Trước vật
giá leo thang
Trước những
lời mè nheo của người phụ nữ chung giường
Tôi không sợ
tôi buồn mà chỉ sợ con bò buồn
Khi nó được
xếp hàng cạnh tôi
Trong thời
buổi rơm ít hơn sỏi đá
Mỗi ngày tôi
không biết đang ăn cơm hay ăn rơm
Thay vì giận
dữ, lo âu, phiền muộn
Bãi cỏ đời
xanh cần một chỗ tôi ngồi
Không có ghế
cần phải đi tìm ghế
Như hết đám
cỏ này phải ăn đám cỏ khác thôi.
_____________________________
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét