BÀN VỀ ÁP LỰC
Nghề nghiệp nào cũng đều có áp lực. Nhưng tính chất có thể khác nhau, tùy mức độ. Áp lực vì công viêc. Áp lực từ các mối quan hệ với đồng nghiệp, cấp trên.
Riêng nghề giáo, tôi nghĩ áp lực rất lớn, áp lực tứ bề bao vây. Này nhé, áp lực với chương trình mới, sách giáo khoa mới, cách đánh giá, thi đua điểm số, giáo án, hồ sơ sổ sách...Này nhé, áp lực với lớp dạy, lớp chủ nhiệm, vị thứ của lớp, điểm thi đua của lớp, điều này khiến giáo viên sẽ thành " ông đó bà kia" trong câu chuyện của học trò. Này nhé, áp lực với thành tích, thi đua, lao động tiên tiến, chiến sĩ thi đua... hàng năm chỉ chọn %, sẽ có sự ganh đua ngầm, bằng mặt chứ không bằng lòng giữa đồng nghiệp với nhau, mà ko đăng kí, phấn đấu thì ko được... Này nhé, áp lưc với cấp trên, nếu chẳng may ý kiến ý cò, ko vừa lòng sếp thì...à mà thôi. Này nhé, áp lực với gia đình, chồng( vợ), con cái khi đồng lương bèo bọt, thiếu trước hụt sau, chưa hết tháng đã hết tiền, mà viẹc chi tiêu, việc đóng tiền học cho con thì ko thể hoãn...áp lực nhất là vợ nơi chồng ngả, con cái gửi cho ông bà, không được gần gũi chăm nom... Này nhé, áp lực từ xã hội, từ phụ huynh, nhiều chuyện bé bị xé ra to, gặp những phụ huynh bênh con thì giáo viên trở thành ác quỷ là cái chắc. Tuy nhiên, đã là con người thì không phải ai cũng tốt, mà sai lầm mắc phải dĩ nhiên có, đã khiến xã hội nhìn nhận nghề giáo kém sang, kém chuẩn...
Trở lại vấn đề chính, qua sự việc cô giáo xấu số, vẫn có không ít người thốt ra rằng: "nghề nào lại chẳng áp lực", rồi quay ra chỉ trích cô giáo dại dột, sao ko chuyêtn nghề rồi cô giáo này thiếu sáng suốt, không nghĩ đến chồng, con... Xin thưa, khi con người đã rơi vào bước đường cùng thì cái chết mới là giải thoát. Thay vì chì chiết, quở trách thì chúng ta nên cảm thông và thương cảm đồng thời tạo tiếng nói chung để lên án những thứ cần lên án.
Theo dõi sự việc, là một giáo viên, từng gặp nhiều điều khiến bản thân bất mãn, tôi đau xót và không cầm được nước mắt khi đọc những dòng thư tuyệt mệnh này:
"Em mong khi em đi rồi, tuyệt đối không một ai là giáo viên đến viếng em. Nếu em được sống các kiếp tiếp theo, em không bao giờ ước một cái nghề cao quý này cả, thật kinh tởm."
Tại sao là như thế? Khi con người muốn kết thúc sự sống thường là buông bỏ, thứ tha mọi hệ lụy đau khổ mà? Một nụ cười an nhiên trước khi nhắm mắt chứ? Sao cô không có lời gởi gắm, yêu thương? Sao không có lấy một lời động viên bạn bè, đồng nghiệp ở lại cố gắng làm sạch môi trường giáo dục, mà lại kinh tởm?
Thật sự, áp lực trong nghề bản thân chúng ta mấy ai gồng gánh nổi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét