NGUYỄN NGỌC HƯNG : ''CÒN MƠ MÙA HÓA BƯỚM...''.
Người yêu thi ca có lẽ ít nhiều cũng biết đến Nguyễn Ngọc Hưng,"nhà thơ viết nằm " ở Quảng Ngãi.Ngoài tài năng thơ, tác giả được biết đến từ một phận đời không may, một nhân tố trong câu chuyện ''cổ tích thời @ ''!
Đa dạng về đề tài,những ba động của cõi người sống động trình hiện qua vần điệu câu chữ. Và trong gần hai thập niên qua,mảng thơ tình đã được... trình diện nhiều hơn. Đây là một tín hiệu tích cực, bởi như ai đó đã lạc quan nhắn nhủ"người với người sống để... yêu nhau" đấy thôi! Có điều"yêu nhau cũng thể bằng mười phụ nhau".
Từ phận đời nghiệt ngã,chút niềm riêng tây ấy quá chua xót... Những bóng hồng, những "nhan sắc khuynh... thi" thấp thoáng bên đời, cũng chỉ đi về trong... chiêm bao thôi!
"Người trong mộng có ai nên cầm sắt...".
Những câu thơ "tình ái "đó như dòng lệ thầm lặng khôn nguôi...
Trong trẻo và nhẹ nhàng, hồi quang những rung động đầu đời, thủa đan thanh, cái thời áo trắng sân trường... còn váng vất đến tận bây giờ... Có một "bông hoa biết nói' đã triều ngự trái tim thi nhân bằng một mỹ diện rất riêng: "Em chiếm tôi bằng vẻ buồn thương nữ" (Một câu thơ rất... Thơ!).
Một hương sắc khác - thục nữ và liêu trai như nàng Tố Nữ bước ra từ tranh cổ... Nhưng, phù du như một đóa "Phù Dung'', giai nhân vội sớm ''đi trước tôi rồi''! Còn đó những ân tình chưa trả được: ''Còn nợ em dấu trăng Hàn Mặc Tử / Còn nợ em hoa nắng dốc Mộng Cầm''...
Chỉ là phác thảo một vài chân dung "những nhan sắc khuynh thi..." đã từng khiến rối bời những vần điệu, những con chữ...! Còn đấy rất nhiều những hồng nhan tri kỷ tri âm...
Có thời khắc ngọn lửa ấm nồng yêu đương đã khuếch tán thành ngọn ''Tam muội hỏa'', thiêu đốt kẻ tình si đến độ: ''Đến tàn tro còn ngun ngún vọng về"; "Ngun ngún tàn lửa mê''; ''Trái tim ơi ngại gì không bốc cháy / cho đuốc tình soi rõ mặt tình yêu''.
Ăm ắp suối nguồn thương yêu cứ duềnh sóng chực chờ trào tuôn vào dòng sông tình thì bỗng cuộn xoáy trước cái đập chắn của nghiệt ngã số phận.
Những rủi may cuộc người, những"rỗng, lệch, chậm, trễ, chênh, muộn..." khiến cuộc tình cứ xộc xệch: ''Muộn màng tháng bảy mưa sa / nắng hồng qua cửa người ta mất rồi'';
"Ngọn gió nào thổi lệch lời xuân"; ''Biết thương nhau thì đã rỗng nhau rồi";"Nào phải bất ngờ đột xuất /người đi như thể đã lập trình / sao lòng cứ chơi vơi hụt hẫng / đâu đó vừa sạt một góc hành tinh''; ''Người đã vụt đi mang theo hồn vía / có còn chăng sâu hoắm vết thương lòng''; ''Người đi phương nảo phương nào / đêm còn ngả bóng chiêm bao qua hồn!''.
Có cái thời khắc phân ly sát thương cả hồn vía: ''Biết người đi trái nổ không còn kíp / đến giờ G vẫn thon thót giật mình''.
Nỗi hụt hẫng còn dẫn đến một bi cảm rộng hơn về mong manh kiếp nhân sinh: "Ngoài ô cửa vẫn trời xưa sao cũ / người tan đâu trong sương khói vô thường''.
Là Hiệp Sĩ, gánh vác điều tiếng trong chuyện-hai-người, gã tình si luôn là kẻ mắc lầm lỗi: ''Nghìn câu thơ có cánh /không nâng nổi cuộc tình/ chỉ một lời bất cẩn / là đau ai khổ mình''; ''Từ sau lời nói lỡ / bóng tối ập vào tôi"; ''Em kiều mỵ thông minh hoàn hảo thế / mọi lỗi lầm chỉ có thể là tôi ''.
Cái tôi trữ tình rất ga-lăng ấy cũng rất đỗi yếu đuối: ''Người mắc nạn đêm cầu kinh cứu khổ / biển xa bờ muôn thuở chẳng bình yên''.
Từ đấy, trầm thống những ''đồng vọng ngược chiều", những ''Sóng lặng bờ đau": "Người xuôi bể ; kẻ ngược ngàn''; '' bãi bồi thương bến lở ''.
Như thể niềm đau đã di căn từ những bước hóa thân: ''nỗi đau tiền kiếp''; ''Thôi em, vầng trăng một nửa / người yêu người cũng lưng chừng / một vết thương lòng gió cứa / bốn mùa mưa nắng rưng''; ''Thao thức nghiêng đêm / lẻ loi một vì sao xẹt / chút sáng thầm có đến được tay em ?''.
Đành cất giấu niềm đau vào khuất lấp góc trái tim rỏ máu: "Thương lắm cái phần ẩn khuất / nghìn năm không thấy mặt trời "; ''Thương lắm điều không nói được / góc riêng mỗi trái tim người ''...
Giấu vào những đêm đèn khuya vẽ bóng: ''Em có thấy vết hằn đêm mất ngủ / thâm quầng lên mắt những vì sao''; "Mòn đôi ngọn nến thơ / một giọt buồn kết tủa"; ''Giọt thơ văn vắt, giấu lời kêu thương''; ''Đùa nghịch thôi,em dìm trăng đáy cốc / vớt tiếng cười trong nước mắt trong chuông''...
Một chi tiết con con, gợi về hạnh phúc lứa đôi cũng chấn động tâm tư, đau nỗi đau sống-đến-tận-đầu-mũi-dao: ''Lời ru nhỏ tiếng võng đưa kẽo kẹt / chém ngang hồn muôn nhát chém hư vô''.
Trong - ngoài khung cửa, nhưng không gian chia cắt xa xăm hằng mấy tinh cầu: ''Nhớ thương ai những thẹn thùa với ai / với tay tay chẳng đủ dài / kiễng chân / mòn vẹt dấu hài cố nhân / tần ngần kẻ đứng ngoài sân / người trong cửa khép / bâng khuâng lửa vờn''.
Từ bấy, có một con đò neo lại bến sông ngóng người: "kẻ ngược lên nguồn, người xuôi xuống bể / có ai về mà neo bến,đò ơi!''.
Đôi khi, cái tôi dại yêu cũng không khỏi một chút phớt đời: ''Kệ bầy con nít bu xem/ mặc người chỉ trỏ tiếng gièm tiếng pha / nhớ nhau cháy ruột gan mà / nghiêng nghiêng một chút cũng là tự nhiên''. Pha chút mê sảng : ''... Ai gọi đâu mà bật thốt... Ơi! / giật mình nghe tiếng mình xanh dội / mới biết tương tư gió mọc lời''.
Dù đã "khuất tầm nhớ thương'', trong hoài niệm Em vẫn lung linh, kiều mỵ: ''Ơi long lanh con mắt biết cười / làn môi hương biết nói lời có cánh''; "Dịu dàng ơi, dịu dàng như trăng vậy / thoang thoảng hương thơm trong ngọc trắng ngà"; ''Em vẫn ngồi đâu đấy / trên lối hẹn xuân nào / nét cười như hoa nở / đón mặt trời xôn xao".
Dầu vẫn biết ai đó chưa-cháy-hết-mình cho tình yêu, nhưng với ''nửa trái sim, lưng bát nước'' - thi ảnh mộc mạc trong ca dao, gửi gắm sự chân tình của niềm chung thủy cứ nhấn nhá trong câu chữ: ''Anh nghìn khát vẫn dành lưng bát nước'' / trong tay em còn '' nửa trái sim già''.
Nhưng cũng đã có một chút Sân rất Si... (tình)!: ''Đói... thà ăn trọn trái sim / tu nguyên bát nước - nổi chìm mặc nhau...!''. (Có phải sỏi đá đâu mà không bực mình kia chứ, lại là ''giống thi nhân nặng nòi... yêu đương!).
Từ đấy, tháng Bảy mùa Ngâu lại tha thẩn ''một gã Ngưu ngù ngờ khờ dại / em mơ về Chức Nữ... chị vời xa'': ''Gãy cầu Ô Thước sông Ngân / một bờ thương lở / mấy tầng xót xa''; ''Chức Nữ ơi nỡ quên cầu Ô Thước / sao lại còn để lệ chảy tràn sông''; ''Cầu Ô không nối được đôi bờ''.
Trong bi đát phận đời, trong u uẩn mắt thơ, những cuộc tình đi qua đẹp đến hư ảo... Mê dụ đến xót xa những sắc màu dấu yêu của Cổ Tích Xanh; Huyền ThoạiTím...!
Với vị thế, còn sãi-sòng-một-vệt-nằm-vắt-qua-hai-thế-kỷ (ý của TS Mai Bá Ấn) - còn đón mặt trời lên thì còn... yêu! Thi nhân vẫn thầm lặng ấp ủ, ươm mầm cho khát vọng thao thiết muôn đời của nhân loại "'sống để yêu nhau'': ''Chăn đôi đành đắp lệch / để hờ em một bên!''; ''Con sâu nhỏ cuộn mình trong tổ kén / lại mơ mùa hóa bướm để bay đôi''...
Bạn đọc tin rằng, Cánh Bướm Tình sẽ nhịp đôi cánh yêu thương bên tươi thắm Đóa Hồng Nhung trong một tương lai gần...!
Bà Rịa - Vũng Tàu 05/09/2019
NGUYÊN ĐẠO.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét