CHƯƠNG 4.
TRĂNG THƠ ĐÊM NGUYÊN TIÊU
Bè bạn gặp nhau nói một câu lục bát
Tháp Nhạn nhờ thơ bay lên cao
Người nhờ tháp giữ cân bằng mặt đất
Làm sao tránh khỏi sự véo von này
Làm sao nhận mặt mình khi thời gian gõ nhịp
Muốn đến tháp phải qua nhiều tam cấp
Người đến với thơ kịp còn chỗ chân
Người
người làm thơ
Nhà
nhà làm thơ
Ra
ngõ gặp ngay những người cầm bút
Đêm
về ảo mộng thi sỹ thi nhân
Đất
khốn khó nuôi khát vọng giàu và yên
Nhưng
rất giàu về tinh thần
Vì
nhiều người yêu thơ và làm thơ
Tỉnh
lẻ Miền Trung được như thế là quý lắm rồi
Thơ Phú Yên
sánh vai cùng Huế , Hà Nội, Nam Định, thành phố Hồ Chí Minh
Người
cầm bút quê tôi như thế rất đáng mừng
Ở
Phú Yên có đêm thơ nguyên tiêu
Rằm
tháng giêng trở thành điểm hẹn du khách
Bao
bè bạn bốn phương về đây tụ hội
Mấy
mươi năm bề dày tổ chức
Trở
thành đặc sản tinh thần người Phú Yên
Nơi
khởi nguồn của ngày thơ Việt Nam
Người
cầm bút quê tôi rất đáng yêu
Nồng
nàn con chữ như gió Nam Cồ thổi
Không
ồn ào khoe khoang tuổi tên
Lặng
lẽ viết âm thầm như tỉnh lẽ
Chỉ
gió biết thổi rỗng đi những hư danh
Chỉ
gió biết ai là người vững chải
Họ
cầm bút như ngọn gió quê tôi
Trải
hết lòng mình lên trang giấy
Những
ồn ào như những phù hoa
Gió
sẽ thổi bằng bước chân không nghĩ
Điều
quan trọng là viết thật lòng mình
Tiếng
vỗ tay tầm thường rồi sẽ quên mất
Lịch
sử dân tộc là lịch sử Nam tiến
Lịch
sử văn học là lịch sử Nam tiến
Sau
Quy Nhơn với Bàn Thành Tứ Hữu
Ngày
hôm nay là sứ mệnh Tuy Hòa
Tôi
vẫn tin điều đó đấy bạn ơi
Bao
người viết sẽ làm nên kỳ tích
Viết
đơn độc như sông Ba bạn thấy
Sống
lẻ loi như Tháp Nhạn,Chóp Chài
Không
thể lẫn vào bao vùng quê khác
Những
đêm thơ nối tiếp đêm thơ
Từ
đêm thơ xã đến đêm thơ quốc gia
Dù
đêm không trăng hay đêm có trăng
Tôi
vẫn thấy trăng chảy tràn trong thơ
Trăng
lấp lánh những tâm hồn thi sỹ
Có
gì đâu danh phận
Có
gì đâu tuổi tên
Dưới
ánh trăng nguyên tiêu ,thơ và người làm thơ bình đẳng
Đồng
hành gió đồng hành thi ca
Lẽ
nào chìm khuất lẽ nào lãng quên ?
Gió
đánh thức mọi miền tâm tưởng
Gió
làm giàu đặc sản quê ta
Ta chỉ sợ ứ hự thi ca
Ta chỉ sợ nền thi ca thịt mỡ
Ta chỉ sợ nền thơ dưỡng sinh
Ta chỉ sợ nền thi ca đồng ca đồng điệu
Ta đâu dám tự hào cường quốc thơ Việt Nam
Vì một nền văn chương tự do nhân bản
Gió quật ngã những điều phù phiếm
Ta xin làm dáng đứng xương rồng
Cái còn lại những câu thơ
Dắt ta qua khỏi bến bờ nhân gian


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét