CHƯƠNG 3 . TRĂNG
TRONG ÁNH MẮT TRẺ THƠ
Nam
Trung Bộ là quê hương tôi đó
Tuy
Hòa nơi tuổi thơ tôi lê la góc phố
Mòn
vẹt bao vệ đường trò chơi trẻ con
Nơi
vỉa hè trốn cha ngồi đọc sách
Những
con đường rong ruổi bạn bè vui
Tôi
học trường Phường Tư, trường Nguyễn Huệ
Đã
đi qua bao năm tháng học trò
Có
những đùa vui có lần tinh ngịch
Ký
ức hằn những đòn roi
Có
những thầy cô qua năm tháng học trò
Để
lại trong lòng bao điều đẹp đẽ
Bạn
bè ơi ngày xưa ta nhớ
Gọi
thầm tên khi đứng giữa trường
Lâu
lắm rồi ta không về trường cũ
Kỷ
niệm không ngủ yên
Ai
có một lần ngang qua trường cũ
Nhắc
lại dùm ta có một thi sỹ rất khờ
Tuổi
thơ ta in hằn trong những vết chân trâu
Ta chơi trốn tìm trong đó
Tiếng dế mùa hè tiếng cu gù mùa thu
Lay động những câu thơ thức dậy
Bao trò vui bạn ơi có nhớ
Cánh đồng làng xác tín tuổi thơ
Tuổi thơ tôi thấm đẫm với thi ca
Nuôi mơ ước thành thi nhân thi sỹ
Tôi đã đốt ngọn
lửa rơm nuôi câu thơ bé nhỏ
Đến bây giờ chẳng hối tiếc đâu!
Thời gian dù trôi qua mau
Từ tiếng khóc đầu tiên đến nụ cười sau cùng vẫn
dành cho nhau
Tuổi thơ tôi lận đận với thi ca
Tôi vấp ngã và tôi đứng dây
Đam mê ngựa không cương không ai cản
Tôi bốc đồng ứ hự với thi ca
Thơ làm tôi đau, thơ giúp tôi cười
Cha mẹ tôi không thành đạt với đời
Cha mẹ tôi không học hành nhiều chữ
Cha tôi kéo tôi trở về mặt đất
Mẹ tôi dạy tôi tự an ủi lỗi lầm
Tôi sống với
đời thường , yêu văn Nam Cao ,chấp nhận khắc Nghiệt cuộc sống từ tuổi thơ khốn khó
Trăng
trong đêm trung thu
Trăng
những khi cúp điện
Trăng
thôn quê vàng rực
Trăng
thị thành lẻ loi
Tuổi
thơ tôi nhìn trăng như nhìn thấy cái bánh cam
Mà
kho trời vô tận
Đứa
bế không chịu già như tôi không bao giờ ăn hết
Trên
cánh đồng chữ nghĩa của thi ca
Mai sau còn trăng còn cõi Ta Bà
Chỉ tuổi thơ đi qua không bao giờ trở lại
Tôi muốn níu Hoa Cỏ May trên bờ trăng đêm ấy
Trăng vàng rơi và tuổi thơ rơi ...
Gió thổi Hoa Cỏ May phiêu dạt
Từ Tuy Hòa đến đất Mũi Cà Mau
Đối diện gió đối chứng gió
Những câu thơ nhờ gió bay đi xa
Tôi là một người con của gió
Lẽ nào thơ không được gió ẵm bồng
Chiều nay tôi về nhận diện
Lẽ nào gió không để lại dấu ấn thi ca ?
Chê em là con nít
Gặp em ta thành sơ sinh
Cao thượng từng điều vụn vặt
Làm sao đo nổi cuộc tình
Trắng tay lần về phía biển
Gọi tên em toàn cao nguyên
Chê em là con nít
Tối về lật cổ tích xem!
Thời gian chạy khi người ta đứng
Thời gian đi lừng lững không về
Trăm năm thấy ngày dài hơn tháng
Hững hờ đơn giản để xanh rêu
Đêm nằm xuống mặt trời đứng dậy
Yêu rồi quên như thể từng quên
Cứ lặp lại những điều vô thức
Mơ hồ không thể gọi thành tên
Chiều vạt cỏ úa bên thềm nắng
Bần thần quay lại buổi ban đầu
Nghe tiếng dế cùng câu ca cũ
Khoấy
động buồn lặng nhịp hoang mang
Biết gửi gì về khi đồi thấp núi cao xa hút?
Sông Ba vẫn thầm lặng đi về biển
Núi Nhạn mang nỗi buồn hoài cổ
Có nỗi niềm em khi xa quê hương
Nhớ Tuy Hòa nhớ năm tháng học trò
Con đường trường xưa xanh màu thân thiết
Chè năm trăm và tiếng cười rúc rích
Sẽ hóa thành thanh âm trong trẻo tâm hồn em
Xa Tuy Hòa để Tuy Hòa thêm nhớ
Kỷ niệm sáng ngời khi cọ xát thời gian


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét