Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2019

TRƯỜNG CA NHỚ PHÚ YÊN - BẠN BÈ VIẾT VỀ THƠ THẠCH ĐÀ

 KHẤP KHỂNH ÁNH MẮT BUỒN



   
Hồ Thanh Ngân ôm mộng thi sĩ từ rất sớm. Hồ Thanh Ngân mê thơ đến mức, ngày nào cũng chui đầu vào Thư viện Phú Yên nghiền ngẫm hết tập thơ này đến tập thơ khác. Những tác phẩm đầu tay của Hồ Thanh Ngân đã chớp lóe thi tài. Những năm học trò của tôi và Hồ Thanh Ngân, đường phố Tuy Hòa vẫn còn thưa vắng. Mỗi chiều Hồ Thanh Ngân đạp chiếc xe không phanh không dè, chỉ trơ trọi cái sườn và hai cái lốp, rủ tôi lòng vòng thị xã tìm cảm hứng. Dạo ấy, Hồ Thanh Ngân mê một nữ sinh cùng trường, nên thường đứng góc đường lóng ngóng dáng nàng đi ngang. Khổ, mối tình đầu mong manh quá, Hồ Thanh Ngân thất vọng làm những câu thơ khỏa lấp tâm trạng mình. Trong một lần hai đứa đạp xe lang thang, Hồ Thanh Ngân đọc cho tôi nghe bài thơ viết tặng cho cô gái kia. Tôi loạng choạng cả tay lái khi nghe câu “Em đến trường theo lối mùa đông”. Không phải lối Nguyễn Du hay lối Nguyễn Huệ mà là lối mùa đông, mùa đông thời tiết cũng như mùa đông trái tim kẻ si dại! 17 tuổi đã viết một câu thơ nay nức buồn thương như thế, không phải đùa! Thú thật, lúc đó tôi chưa có câu thơ nào so được với câu thơ ấy của Hồ Thanh Ngân!
    Tuổi trẻ Hồ Thanh Ngân lận đận, vì gia cảnh túng bấn và vì thi ca sấp ngửa. Một lần mang phận Tú Tài hỏng thi, Hồ Thanh Ngân cạo trọc đầu để quyết tâm vào giảng đường làm một sinh viên. Tốt nghiệp Đại học Sư phạm Qui Nhơn, Hồ Thanh Ngân sốt ruột vì không xin được công tác giảng dạy tại quê nhà, nên khăn gói vô tận huyện Trần Văn Thời – Cà Mau theo nghề thầy giáo. Hồ Thanh Ngân vẫn sáng tác, nhưng loay hoay vài câu thơ mong nhớ quê nhà. Một hồn thơ không gặp môi trường tri âm rất dễ bị bào mòn dần, phiêu lãng dần!
    Tôi lục lại mớ thơ cũ của Hồ Thanh Ngân, thấy bài “Lẽ nào”  nhô lên với “buổi chiều hoa khép vội” và “ánh mắt khấp khểnh buồn”. Bài “Lẽ nào” cũng thấy được bóng dáng Hồ Thanh Ngân đấy. Cái bóng dáng một người mơ mộng lủi thủi và ngân ngấn hoài vọng “Về đâu cánh buồm vắng. Bến bờ đã xa xăm”!
    Ở đời có những nuối tiếc khiến chúng ta phải thốt lên lẽ nào… Với Hồ Thanh Ngân sẽ điều nuối tiếc nhất nếu lẽ nào từ bỏ thơ!?


LẼ NÀO
Ngỡ có nhau suốt đời
Buổi chiều hoa khép vội
Sông trôi không ngần ngại
Buổi chiều thưa vắng tôi

Tôi đứng lưng chừng dốc
Khấp khểnh ánh mắt buồn
Về đâu cánh buồm vắng
Bốn mùa đã xa xăm

Sợ dẫm vào lối cũ
Mưa ướt đôi mắt này
Lẽ nào em quên lãng
Lẽ nào sương khói bay

Sài Gòn 2008
LÊ THIẾU NHƠN  ( Nhà thơ , Nhà báo , Nhà phê bình văn học )












Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...