Rất có thể em còn xõa tóc
Bên hiên xưa, khắc khoải quên chiều
Nắng tháng giêng, gãy giòn khô khốc
Ngày trôi mùa, ngắt ngứ tin yêu
*
Hoa cỏ ngập đường xa dịu vợi
Anh nổi trôi xây xước quê người
Bỗng chợt nhớ năm chờ, tháng đợi
Bến hoàng hôn, ráng đỏ thắm tươi
*
Của ngày giêng, quạnh đồng, lộng gió
Bên sông xanh ngăn ngắt, tiếng cười
Anh sẽ đến, điều gì bày tỏ ?
Dẫu muộn màng của tuổi năm mươi
*
Em vẫn trẻ trung, làn áo mỏng
Ngực phập phồng, trong nỗi giêng hai
Cánh cổng vắng, khép hờ, mở đóng
Thời gian khua, rụng chốt then cài
*
Nghe chao chát, tháng ngày đánh mất
Lời yêu xưa, lỏn lẻn, gọi mời
Thôi chấp hết, góc đời quăng quật
Để anh về, chiều muộn, em ơi...
Lê Thanh Hùng
Tình cờ ta lại gặp nhau
Khói sương mùa cũ, dường phai nhạt
Chiều biếc xanh trong mắt của nhau
Quên đâu mất, tháng ngày hao nát
Còn nguyên đây, nỗi nhớ cồn cào
*
Tháng tám, trời giăng mù kín bãi
Biển đục ngầu, oằn nặng phù sa
Nắng cuối ngày đùn qua đẩy lại
Tiếc nuối chiều tê dại lần qua
*
Gió cuốn sóng đổ bờ vun vỡ
Ráng tàn chiều, đỏ dựng chân mây
Dẫu đã biết đời không duyên nợ
Vẫn thầm mong có buổi chiều nay
*
Hoa, trúc trắc bay theo chiều gió
Mỏng manh treo, từng cánh rơi rơi
Trăng ký ức, như còn đâu đó
Tóc mai nghiêng sợi ngắn rối bời
*
Nắng tắt, chiều dần tàn bổi hổi
Mắt như cười, cay đắng trượt xa
Thong thả bước, nỗi niềm thốc xối
Lắng tuổi đời, thanh thản vượt qua ...
Lê Thanh Hùng
Chông chênh
Giấu lòng, đắng đót truân chuyên
Chông chênh ký ức, bỏ quên bến đời
Sợi tình níu giữ rã rời
Đường quen, lối cũ rối bời hương xưa
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét