Thứ Ba, 11 tháng 12, 2018

CÁI CHẾT CỦA THƠ - TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG (NGHỆ AN )

CÁI CHẾT CỦA THƠ
1.
Đơn giản lắm
Thơ
Không cần chân
Không cần
Cánh
Và cả tay thơ cũng
Không cần
Thơ chỉ cần
Có một tâm hồn
Và thế là thơ
Bay
.
Thơ
Không sợ tù đày
Không sợ
Những làn đạn
Tàn ác
2.
Thơ ơi
Chẳng cần phải khóc
Nước mắt thơ cũng như tôi
Hay nước mắt của trời
Của biển
Của cỏ cây

Của những giấc mơ
Tất cả rồi sẽ thành cát bụi
Cát bụi chẳng làm nên lịch sử
Cát bụi chẳng làm nên chiến tích
Cát bụi chỉ là cát bụi
Âm thầm sống và âm thầm
Tan rã linh hồn
Trong đêm đen
Vô cảm.
3.
Chẳng có dòng sông nào ở đây
Để rửa tội …
Chẳng có bài hát nào
ở đây
để ai điếu giống nòi
thì thôi
thơ à
cứ lặng
lẽ
bay
qua những khu rừng tâm hồn hoang lạnh
cứ lặng lẽ
nhỏ máu mình
vào những mảnh đất chai cằn
rồi chết
như nụ hôn
lên môi chiều
trước khi hoàng hôn đột tử.
thơ ơi.!
4.
thơ bị mổ phanh như một con vật
Máu thơ chảy
Dòng dòng
Đỏ quạnh
Dưới sắc ngày bầm tím
Rất nhiều cánh tay
Rất nhiều bàn chân
Giơ lên
Nện xuống
Hò hét
Và kêu la
Điên cuồng
Nhảy
Và múa
Như khi
Một tên tội đồ bị hành hình
Lần đầu tiên
Cũng là lần sau chót
Thơ bỗng ước mình có một đôi chân
Một đôi tay
Và cả mắt nữa
Nhưng chẳng cần một tâm hồn
Để thơ có thể đơn giản thôi
Chết
Như một con người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...