Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2016

KỶ NIỆM 91 NĂM NGÀY MẤT NHÀ THƠ NGA Ê XÊ NHIN- TRIỆU LAM CHÂU DỊCH

KỶ NIỆM 91 NĂM NGÀY MẤT NHÀ THƠ NGA ÊXÊNHIN
 
Tâm sự của Nhà thơ, dịch giả Triệu Lam Châu:
 
  X. Êxênhin - Nhà thơ lớn của đồng quê nước Nga (1895 – 1925) sinh ra ở ngôi làng Kônxtanchinôvơ nhỏ nhắn, yên bình và xinh đẹp, thuộc vùng bình nguyên Riazan mênh mang bát ngát. Nơi ấy có dòng sông Ôka mộng mơ, bình lặng, mát rượi những buổi chiều hè, và khi thu sang lá phong vàng quyến rũ soi lấp lánh dòng sông trong. Thơ Êxênhin là tiếng hát nồng nàn phóng khoáng và ngọt lịm lòng người, ngợi ca tình người quê kiểng đôn hậu thuỷ chung, ngợi ca thiên nhiên Nga bình dị mà tráng lệ, ngợi ca những nỗi niềm chưa có tên để gọi – mà hình như cứ chực vụt trào ra từ những con tim rực ánh lửa hồng. Nổi bật lên giữa bức tranh làng quê Nga nồng hậu ấy – là tình yêu đôi lứa trong trẻo, nồng nàn, mà cũng xiết bao cay đắng, khổ đau… Song trên hết: Mọi mối tình trong thơ ông, đều lặng lẽ kết đọng thành vầng kỷ niệm huy hoàng và lồng lộng trong mỗi trái tim người…
 
Thơ Êxênhin đã từng đến với bạn đọc nước ta qua bản dịch của các dịch giả Thuý Toàn, Tạ Phương… Nhân kỷ niệm 91 năm ngày mất nhà thơ Êxênhin 28/12/1925 – 28/12/2016) – tôi xin trân trọng gửi tới bạn đọc yêu quý một chùm thơ của Người, dịch ra tiếng Việt và tiếng Tày.
 
Triệu Lam Châu – dịch thơ  từ nguyên bản tiếng Nga
 
Nguyên bản tiếng Nga:
 
*  *  * 
Не видать за туманною далью,
Что там будет со мной впереди,
Что там... счастье, иль веет печалью,
Или отдых для бедной груди.
 
Или эти седые туманы
Снова будут печалить меня,
Наносить сердцу скорбные раны
И опять снова жечь без огня.
 
Но сквозь сумрак в туманной дали
Загорается, вижу, заря -
Это смерть для печальной земли,
Это смерть, но покой для меня.
 
1912 
Bản dịch thơ tiếng Việt:

     * * *

Sau màn sương xa nào thấy chi đâu
Điều gì đang đợi mình phía trước
Nỗi buồn tủi hay là hạnh phúc
Hay phút nghỉ ngơi cho tấm ngực mỏi mòn.

Hay là những làn sương xám ấy
Lại mang đến cho mình những tủi buồn
Những vết thương xuyên vào tim nhức nhối
Không có lửa đâu, mà vẫn đốt tiêu tan.

Xuyên qua màn sương mờ xa xăm
Mình lại thấy bình minh rực rỡ -
Giờ tận số của trái đất buồn
Và cái chết của mình thanh thản.
1912
 

ОТОЙДИ ОТ ОКНА

 
Не ходи ты ко мне под окно
И зеленой травы не топчи,
Я тебя разлюбила давно,
Но не плачь, а спокойно молчи.
 
Я жалею тебя всей душою,
Что тебе до моей красоты?
Почему не даешь мне покою
И зачем так терзаешься ты?
 
Все равно я не буду твоею,
Я теперь не люблю никого,
Не люблю, но тебя я жалею,
Отойди от окна моего!
 
Позабудь, что была я твоею,
Что безумно любила тебя,
Я теперь не люблю, а жалею -
Отойди и не мучай себя.
 
1912
ĐỪNG ĐẾN GẦN CỬA SỔ NHÀ EM

Đừng đến gần cửa sổ nhà em
Đừng giẫm nát cỏ vườn đấy nhé
Từ lâu em không còn yêu anh nữa
Bình tĩnh lặng im và đừng khóc, anh ơi.

Em thương anh bằng cả tấm lòng
Sắc đẹp em cần gì cho anh chứ
Sao anh không cho em được yên
Sao cứ tự giày vò mình mãi thế?

Dẫu rằng nay em không còn là của anh
Mà em cũng chẳng hề yêu ai khác
Hết yêu rồi, nhưng em vẫn còn chút lòng thương
Anh đừng đến bên cửa nhà em nữa!

Anh hãy quên rằng từng có em
Và em đã từng yêu anh như điên
Nay hết yêu rồi, em còn lòng thương hại
Anh đi đi, đừng dằn vặt nữa thêm buồn!

1912
 
*  *  * 
 
Я ль виноват, что я поэт
Тяжелых мук и горькой доли,
Не по своей же стал я воле -
Таким уж родился на свет.
 
Я ль виноват, что жизнь мне не мила,
И что я всех люблю и вместе ненавижу,
И знаю о себе, чего еще не вижу,
Ведь этот дар мне муза принесла.
 
Я знаю - в жизни счастья нет,
Она есть бред, мечта души больной,
И знаю - скучен всем напев унылый мой,
Но я не виноват - такой уж я поэт.
 
1912


 *  *  *
Tôi có lỗi chăng, khi mình là nhà thơ
Của số phận khổ đau và cay đắng
Chính điều ấy thâm tâm tôi đâu có muốn
Vừa mới sinh ra, mình vốn đã vậy rồi

Tôi có lỗi chăng, khi đời mình chán nản
Mà vẫn yêu người đời xen với nỗi hờn căm
Tự hiểu mình, cả những điều chưa thấy
Nhờ cảm hứng thơ đưa đến đấy thôi

Tôi biết trong đời nào có hạnh phúc gì đâu
Chỉ có mơ ước của hồn đau và hoang tưởng
Giai điệu buồn của tôi làm cho mọi người sầu
Tôi không có tội đâu – tôi là nhà thơ thế đấy!
1912
 
ИСПОВЕДЬ САМОУБИЙЦЫ
 
Простись со мною, мать моя,
Я умираю, гибну я!
Больную скорбь в груди храня,
Ты не оплакивай меня.

Не мог я жить среди людей,
Холодный яд в душе моей.
И то, чем жил и что любил,
Я сам безумно отравил.

Своею гордою душой
Прошел я счастье стороной.
Я видел пролитую кровь
И проклял веру и любовь.

Я выпил кубок свой до дна,
Душа отравою полна.
И вот я гасну в тишине,
Но пред кончиной легче мне.

Я стер с чела печать земли,
Я выше трепетных в пыли.
И пусть живут рабы страстей —
Противна страсть душе моей.

Безумный мир, кошмарный сон,
А жизнь есть песня похорон.
И вот я кончил жизнь мою,
Последний гимн себе пою.

А ты с тревогою больной
Не плачь напрасно
                             надо мной.
1912-1913


LỜI THÚ NHẬN CỦA ĐỨA CON TỰ TỬ
Mẹ của con ơixin vĩnh biệt
Con lìa đời, đang hấp hối đây này
Mẹ cố nén buồn đaumẹ nhé
Đừng khóc than nhiều về conmẹ ơi...

Không thể sống cùng mọi người được nữa
Chất độc lạnh lùng chất chứa trong hồn
Con đã sống, đã từng yêu mẹ 
 Giờ con điêntự kết liễu đời con

Con từng đến bến bờ hạnh phúc
Với tâm hồn kiêu hãnh trẻ trung
Đã từng thấy máu hồng tuôn chảy
Con rủa nguyền tình yêu với niềm tin..

Con vừa uống cạn cốc đời mình
Giờ hồn con ngấm đầy chất độc
Yên ắng vô cùngcon đang lịm tắt
Phút cuối cùng con thanh thản ra đi...

Con xoá sạch khỏi trán mình bụi đất,
Con bay lên chất ngất giữa mây trời,
Mặc lũ bầy tôi của dục tình cứ sống
Hồn con và dục tình không thể sóng đôi.


Bữa tiệc điên cuồnggiấc mộng khiếp kinh,
Mà cuộc sống là bài ca tang tóc,
Và hôm nay kết thúc đời mình,
Khúc ca cuối dành cho mình con tự hát.

Chỉ xin mẹ dẫu buồn đau khôn xiết,
Cũng đừng khóc than -
Không có nghĩa gì đâu.

1912-1913
 
 
Nguyên bản tiếng Nga:
 
* * *
 
Ты плакала в вечерней тишине,
И слезы горькие на землю упадали,
И было тяжело и так печально мне,
И все же мы друг друга не поняли.
 
Умчалась ты в далекие края,
И все мечты увянули без цвета,
И вновь опять один остался я
Страдать душой без ласки и привета.
 
И часто я вечернею порой
Хожу к местам заветного свиданья,
И вижу я в мечтах мне милый образ твой,
И слышу в тишине тоскливые рыданья.

1913

Bản dịch thơ tiếng Việt:
* * *

Em thầm khóc trong chiều lặng lẽ,
Giọt lệ nồngcay đắng cứ rơi rơi,
Sao lòng anh nặng buồn đến thế,
Vậy là ta không hiểu nhau rồi.

Em vụt tới tận miền xa thẳm,
Mọi ước mơ héo úa không màu,
Chỉ còn lại mình anh đơn lẻ
Không lời thương âu yếm… hồn  đau

Anh thường thăm lại nơi hẹn cũ
Một mình thôivào những buổi chiều,
Mơ thấy dáng yêu kiều hiển hiện,
Trong lặng im… nghe nức nở u sầu

1913


Bản dịch thơ tiếng Tày:

* * *

Slao hảy nhỏi chang uằn guẹng xích,
Nặm tha mồmkhôm phất đỏi lây lồng,
Slăm chài lăng nắc  puồn  pận nỏ,
Pận lẻ rà bấu chắc thông căn.

Slao phứt mừa quây mường lít líu,
Thuổn ngoòng ngầư lương đỏi mả măng
Tán nhằng đang chài đai lế lác
Bấu gằm slương điếp ún…châư slương…

Chài toọi  mừa  d’ương t’ỷ  rà  d’ản cáu
Gần đeo đai, khảu bại slì uằn
Phăn hăn d’ưởng ón nhòi mjửt mjảng,
Chang guẹng mần…ngằng ngặc p’uồn slăm…

1913

* * *
Ещё не высох дождь вчерашний —
В траве зелёная вода!
Тоскуют брошенные пашни,
И вянет, вянет лебеда.
Брожу по улицам и лужам,
Осенний день пуглив и дик.
И в каждом встретившемся муже
Хочу постичь твой милый лик.
Ты всё загадочней и краше
Глядишь в неясные края.
О, для тебя лишь счастье наше
И дружба верная моя.
И если смерть по Божьей воле
Смежит глаза твои рукой,
Клянусь, что тенью в чистом поле
Пойду за смертью и тобой.
1916

* * *

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...