“Văn nhân Bình Định - Một góc nhìn”…bị lệch
12:19 | 27/05/2016
Bìa sách "Văn nhân Bình Định-một góc nhìn" của Lê Hoài Lương
Lâu nay, bạn đọc từng biết đến một số tập sách, như: Thi nhân Việt Nam (của Hoài Thanh-Hoài Chân); Võ nhân Bình Định (của Quách Tấn-Quách Giao); Văn nhân Quân đội (của Lý Hoài Thu)… Theo Từ điển Tiếng Việt (NXB Thanh Hóa - 1999) đã giải nghĩa rõ: “VĂN NHÂN: Người có học thức/biết làm văn, làm thơ”… Trong số các tập sách trên, Thi nhân Việt Nam là sách giới thiệu về các nhà thơ Việt Nam; Võ nhân Bình Định là sách giới thiệu về các võ sư, “con nhà võ” người Bình Định;Văn nhân Quân đội là sách giới thiệu những nhà văn, nhà thơ quân đội…Vì vậy, “Văn nhân Bình Định - Một góc nhìn” phải là sách viết về các nhà văn, nhà thơ xuất thân từ quê hương Bình Định.
Thế nhưng, lạ một điều là trong số 52 nhân vật được Lê Hoài Lương tuyển chọn đưa vào tác phẩm, bên cạnh một số nhà văn, nhà thơ: Hàn Mặc Tử, Chế Lan Viên, Yến Lan, Nguyễn Mộng Giác, Lệ Thu, Lê Văn Ngăn…, người đọc thấy xuất hiện trong tập sách này có cả những người làm công tác nghiên cứu sử học, khảo cổ học, nghiên cứu văn hóa dân gian, hay biên khảo, biên dịch… như: Tạ Chí Đại Trường, Vũ Ngọc Liễn, Đinh Bá Hòa, Đặng Quý Địch, Nguyễn Xuân Nhân, Trà Ly… Tuy nhiên, khi trả lời phỏng vấn tạp chí Văn nghệ Bình Định (số 36, tháng 4-2016), Lê Hoài Lương vẫn khẳng định mục đích của tập sách là “góp phần tôn vinh văn chương Bình Định” (chứ không phải các lĩnh vực khác) !?. Điều đó chứng tỏ Lê Hoài Lương đã cố tỉnh đánh tráo khái niệm, mập mờ trong việc đặt tên sách…
Tù mù về tiêu chí chọn tác giả, tác phẩm
Không chỉ mập mờ trong việc đặt tên sách, tác giả Lê Hoài Lương còn đưa ra “tiêu chí” chọn tác giả, tác phẩm khá tù mù. Nếu theo “tiêu chí 1” sẽ có hàng chục tác giả không thể đưa vào sách vì không phải là “người Bình Định”, như: Hàn Mạc Tử, Chế Lan Viên, Lê Văn Ngăn, Nguyễn Xuân Nhân, Nguyễn Văn Chương, Nguyễn Mỹ Nữ, Đinh Bá Hòa, Trần Như Luận, Vân Bích… Và, nếu cũng theo “tiêu chí 1” thì Lê Hoài Lương đã “bỏ sót” khá nhiều tác giả ở các lĩnh vực Sân khấu, Âm Nhạc, Kiến trúc, Mỹ thuật…. Đồng thời, qua 52 chân dung được giới thiệu trong sách, người đọc nhận thấy sự thiếu vắng khá nhiều “Văn nhân Bình Định” đích thực nhưng lại quá thừa những nhân vật kém tiêu biểu, thậm chí “làng nhàng”… Phải chăng Lê Hoài Lương đưa ra 3 “tiêu chí” tù mù với mục đích đưa vào sách bằng được những nhân vật mà mình muốn “trả ơn” và ngược lại tập sách cũng là phương tiện để Lê Hoài Lương “trả đũa” một vài nhân vật từng có “ân oán” một thời (đã từng tổ chức khai trừ Lê Hoài Lương ra khỏi Hội) ? Hơn thế nữa, nếu theo 3 “tiêu chí” mà Lê Hoài Lương đưa ra thì cuốn sách thiếu vắng ít nhất trên 30 văn nhân là người Bình Định “chính hiệu” đã thành danh như:Phạm Văn Ký, Phạm Hổ, Cao Duy Thảo, Lê Vĩnh Hòa, Ngô Thế Oanh, Vương Linh, Đào Xuân Quý, Hoàng Lại Giang, Nguyễn Thái Dương… Khi nói về “cái sự thiếu - thừa” này Lê Hoài Lương đã bao biện: “cái chính là (tôi) chưa đủ tư liệu về họ” và “có những người cũng nhận được giải thưởng Đào Tấn - Xuân Diệu nhưng tôi chưa đưa vào sách…” !? Quả là một kiểu ngụy biện dối trá ! Xin hỏi: “Chưa đủ tư liệu” sao Lê Hoài Lương lại đặt tên sách là Văn nhân Bình Định ? Hàng chục tác giả đạt giải thưởng Đào Tấn - Xuân Diệu (trong đó có NSƯT Nguyễn Kiểm - giải A) sao không được chọn ?
“Một góc nhìn” chủ quan, phiến diện và lệch lạc
Vấn đề đặt ra là tác giả Lê Hoài Lương đã đứng ở “góc” nào để “nhìn” Văn nhân Bình Định ? Bởi lẽ, qua cuốn sách người đọc thấy có lúc thì Lê Hoài Lương như đang quỳ gối, ngước nhìn ngưỡng mộ một số nhân vật, như: Vân Bích, Vũ Ngọc Liễn, Quách Tấn…; có lúc lại giống như Lê Hoài Lương đang phủ phục dưới chân của Võ Phiến, Tạ Chí Đại Trường, Nguyễn Mộng Giác… Thế nhưng, có lúc Lê Hoài Lương như ngồi tót ở trên cao nhìn xuống để phán xét, dạy bảo người khác (lúc này hẳn là Lê Hoài Lương đã quên mất mình là ai ?)! … Đồng thời, kiểu nhận xét, đánh giá của Lê Hoài Lương đối với mỗi tác giả, tác phẩm thiếu nhất quán, thiếu chuẩn mực, “yêu nên tốt, ghét nên xấu”; không tiếc lời để ton hót, ca tụng, bốc thơm các tác giả Vân Bích, Võ Phiến, Tạ Chí Đại Trường, Nguyễn An Pha…; chê Nguyễn Tuân; xếch mé, bêu riếu Lê Văn Ngăn, Nguyễn Thanh Mừng, Hồ Thế Phất, Bùi Thị Xuân Mai, Trần Thị Huyền Trang… Lê Hoài Lương đã “tả”chân dung nhà thơ Lê Văn Ngăn với “đôi mắt của những giọt nước mắt chảy ngược vào trong. Cả khóc cũng rụt rè khóc. Như sống, như yêu… Tôi không thích con người ông trong đời sống, khi tiếp xúc. Thấy tẻ nhạt. Thấy bé mọn làm sao”… Hay như khi viết về tác phẩm “Hào phóng thềm lục địa” của nhà thơ Nguyễn Thanh Mừng. Đây là tác phẩm đoạt giải A của tạp chí Văn nghệ Quân đội viết về Binh chủng Hải quân. Vậy mà Lê Hoài Lương lại cho rằng đó là sự “hào sảng” theo kiểu “tự phản tỉnh”, rằng “ngôn ngữ ấy, cứ đọc lên vẫn thấy nó giả trá, khua khoắng đến quá đáng”. Thế rồi Lê Hoài Lương tiếp tục “đá xéo” Nguyễn Thanh Mừng rằng: “Ông (Nguyễn Thanh Mừng) là một thi sĩ có tài, nhưng với ông, hình như thơ chỉ là một công cụ như dao rựa, cuốc xẻng, như cánh đồng…” (!?). Thậm chí, Lê Hoài Lương còn dùng cả thứ “văn chương chợ búa” khi viết về một số Văn nhân Bình Định: “… cũng không quá cái đòn kê đít người nông dân ngồi sàng gạo…” (trang 758); “TG đứng dậy vỗ vai tôi ra ngoài và bảo anh tha cho nó, nó ở Phú Yên biết đ… gì Bình Định” (trang 758)…
Đáng lưu ý là việc Lê Hoài Lương ca tụng hết lời về Võ Phiến - người được xem là “cây bút chống Cộng số 1”. “Lý luận” về vấn đề này, Lê Hoài Lương cho rằng mình thực hiện theo tinh thần Nghị quyết số 36-NQ/TW của Bộ Chính trị và rằng, một số tác phẩm của Võ Phiến đã được NXB Thời Đại ấn hành (!?). Xin thưa, chung quanh “vấn đề Võ Phiến”, chính tác giả Thu Tứ (con trai Võ Phiến) đã có bài viết phân tích cụ thể, rõ ràng và đã được đăng trên Báo Nhân Dân ngày 7 và ngày 10.10.2014 (: http://www.nhandan.com.vn/ chinhtri/binh-luan-phe-phan/ item/24502802-truong-hop-vo- phien.html).
Ngoài ra, cũng cần nói đến “góc nhìn” lệch lạc của Lê Hoài Lương đối với lịch sử văn học, lịch sử chiến tranh Cách mạng… Có thể thấy điều này qua phần viết về “người lính Bắc Việt” Đinh Bá Hòa, như sau: “Đơn vị ông đi một lèo vô Miền đông nam bộ đến 6 tháng vượt Trường Sơn. Vừa kịp giải phóng thị xã Phước Long. Tôi (LHL) đọc lịch sử nhiều nguồn nên biết Phước Long được cách mạng chiếm thực ra là tiếp quản chứ không đánh đấm gì. Chính quyền Sài Gòn lúc ấy bị sức ép quá lớn vì biết những đoàn quân Bắc Việt đã áp sát quanh khu vực, họ tự rút để lui về giữ căn cứ Tống Lê Chân, căn cứ quan trọng bảo vệ cữa ngõ phía tây Sài Gòn. Hỏi Đinh Bá Hòa đã bắn phát súng nào chưa, vụ Phước Long, ông hồn nhiên bảo chưa. Ông đáng yêu vậy, vì không nói dóc chút nào. Mà dóc với tôi cũng không được.”. Đây quả là một cách xuyên tạc lịch sử vô lối ! Bởi lẽ, lịch sử đã ghi nhận: Phước Long là một trận đánh lớn với sự thất bại nặng nề của quân đội Sài Gòn và là chiến thắng quan trọng có ý nghĩa quyết định của Chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử….Không biết “nguồn” lịch sử nào đã cung cấp tri thức cho Lê Hoài Lương để viết những câu chữ trên ?!
Còn có nhiều vấn đề để nói về cuốn sách“Văn nhân Bình Định - Một góc nhìn”Chẳng hạn như việc vi phạm Luật Xuất bản, Luật Bản quyền (hiện đang có đơn thư); mập mờ trong việc “In xong và nộp lưu chiểu quý IV năm 2015” nhưng đến ngày 30/12/2015 mới có Quyết định xuất bản: 1980/QĐ-NXBHNV; trách nhiệm của Hội đồng nghệ thuật khi thẩm định đề cương; trách nhiệm của Hội Văn học-Nghệ thuật Bình Định trong việc tham mưu, đề xuất UBND tỉnh chi gần 100 triệu đồng cho việc giới thiệu “thành tựu văn học tiêu biểu của tỉnh” !? Không biết có hay không việc “nhà thơ ăn nhậu cho đã từ một trại sáng tác bằng tiền thuế của dân…” (trang 498, Văn nhân Bình Định - Một góc nhìn), nhưng chắc chắn là không thể lấy “tiền thuế của dân” để chuyển tải ý đồ của một cá nhân !Tuy nhiên, vì khuôn khổ của trang báo có hạn, chúng tôi chỉ xin đề cập đến một số vấn đề mà dư luận bạn đọc đang quan tâm.
VIẾT HIỀN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét